30/4/13

Tự kể tự nghe





Sáng nay mẹ liếc nhìn tôi rồi bảo tóc tôi dạo này đen và mượt lắm. Tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mới vừa vặn xòa xuống bờ vai, vẫn còn lâu lắm mới đủ dài.

Từ ngày còn bé, Nem luôn thích mái tóc dài mềm mại và đen bóng của tôi. Mỗi lần những ngón tay thon mảnh rất đẹp của Nem lùa vào tóc, tôi đều cảm thấy vô vàn dịu dàng từ đâu ùa cả vào mình. Vào một ngày đẹp trời năm tôi mười mấy tuổi đấy chả nhớ, tôi chậm rãi bước vào phòng Nem với cái đầu xoăn tít ngổ ngáo. Lúc ấy trong lòng kỳ thực sợ hãi khi nghĩ đến phản ứng của Nem, nhưng rồi lại tự mãn trấn an bằng tình thương yêu từ trước đến nay luôn thuộc về mình ấy. Tôi rất nhớ khoảnh khắc đó, dáng người cao rất cao của Nem tựa nghiêng vào thành ban công, tay cầm ly brandy (hay bourbon gì đấy chả rõ) đang uống dở, gương mặt thanh tú hướng về phía vòm cây xanh rì sà vào mái nhà. Bất giác Nem quay về phía tôi, tôi vừa kịp nhận ra một thoáng nụ cười vụt tắt thì đôi mắt đen lạnh ấy đã xuyên qua người tôi rồi như cắm sâu vào một điểm nào đấy sau lưng tôi cả vạn dặm. Tôi chưa bao giờ là đứa biết xoa dịu cơn giận của người khác, mà còn tệ hơn, tôi vô tình lại làm được rất khéo cái động tác đổ dầu vào lửa, có nghĩa là tôi đã làm như không nhận ra ánh mắt đó của Nem, thản nhiên nói: "Tóc mới này, trẻ hơn bao nhiêu, không nhàm chán như tóc cũ, đúng không... Nem?". Một (hay hai gì đấy) giây yên lặng, rồi Nem cười một nụ cười rất mỏng, quay người đi buông một câu nhẹ tênh: "Ừ. Sau này sẽ không vuốt tóc em nữa."
Tôi nghe lành lạnh như gặp phải cơn gió chiều luồn qua khe đá, cảm thấy môi đang dần run lên nhưng ngay cả bản thân cũng không ngờ lại có thể lạnh nhạt đáp trả: "Em lớn rồi!", thế là quay người đi ra.

Thật ra cái câu chuyện mà tôi nhớ như in từng chi tiết ấy nghe hoành tráng vậy thôi, nhưng sau rốt vẫn chỉ là một sự cố nho nhỏ, làm sao ảnh hưởng được đến tình thương yêu chúng tôi dành cho nhau. Tôi đã tự an ủi mình như vậy. Có điều Nem luôn có một trí nhớ cực kỳ siêu việt, và lại được rèn luyện rất tốt cái thói quen "đã nói là làm". Quả nhiên từ đó Nem không bao giờ nhắc đến mái tóc của tôi nữa, miệng không nói, tay không chạm vào và mắt cũng không hề nhìn đến. Tình thương yêu tất nhiên không hề bị sứt mẻ. Tôi lại tiếp tục an ủi mình rằng cơn gió nào đó đã vô tình cuốn phăng mất mái tóc tôi và tôi trở thành cô em đầu trọc mất rồi. 

Mãi về sau này tôi mới nghe G.lia kể lại, có lần cậu ấy vô tình nghe thấy Nem và Susi cãi nhau. Nem gằn giọng cảnh cáo Susi đừng có dùng tôi để chọc tức anh ấy, biết điều thì phải tránh xa tôi ra. Susi cũng không vừa, thét lên: "Để xem con bé sẽ ghét tôi hay là ghét cậu!". Nói thật thì khi nghe xong tôi chả có cảm giác gì sất, tôi chả thấy cần phải ghét ai, chỉ đột nhiên nghĩ rằng mình thật ngớ ngẩn.

Một thời gian dài về sau tôi đã không cho phép tóc mình dài ra. Tôi cắt liên tục. Nhưng cuối cùng tôi phát hiện ra cắt tóc rồi thì chỉ có tóc là ra đi thôi, còn bao nhiêu thứ ngổn ngang ngu xuẩn buồn bã vẫn cứ chình ình ra đấy. Thậm chí chúng có vẻ còn cười khẩy trước sự dở hơi của tôi hay sao ấy. Thế là tôi bắt đầu bỏ quên những lọn tóc đen bóng của mình. Tuy vậy, tận sâu trong đáy lòng tôi vẫn thầm mong khi tóc tôi dài ra, tôi sẽ đem được một thứ trở về, đó là những ngón tay thanh mảnh đã từng mang bao nhiêu dịu dàng lùa vào trong tóc...