13/5/13

Cười lên rồi tính





Cậu biết đấy, cuộc sống thật cũng chẳng dễ dàng gì, 
Khi mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên là cậu phải lắng tai nghe xem có tiếng khóc từ ngoài phòng khách vọng vào hay không, và phải nghĩ xem nên làm trò hề gì để xoa dịu người phụ nữ với hai con mắt sưng húp đứng trước mặt mình. 
Khi cậu từ một đứa trước đây vốn lười biếng đổ đốn, nay bắt đầu với những việc nhỏ nhất là pha ngũ cốc đặt trước mặt mẹ, một ngày phải hơn ba lần nhắc bà đo huyết áp, cách một tiếng lại kiểm tra xem mặt bà có đỏ phừng phừng lên không. Rồi thì cậu phải rất ngoan ngoãn rửa chén, tưới cây, chọn một thứ rau nào đấy ngoài vườn cho bữa trưa, quét sân vườn, đảm bảo tất cả các bình nước trong nhà luôn ở trạng thái đầy ắp, và phải luôn chú ý đoán xem mẹ muốn mình làm gì để bắt tay vào ngay vì bà không thích phải cất tiếng sai bảo. 
Rồi như thỉnh thoảng đi đâu gặp người quen, cậu lại phải chuẩn bị tinh thần mỉm cười khi nghe họ hỏi dò: “Bố con đâu rồi ấy nhỉ? Lâu lắm không thấy…”. Cậu sẽ cảm tạ trời đất lắm vì mình từ bé đã quen thuộc với những cái nhìn soi mói. 
Tối tối trước khi đi ngủ, cậu sẽ phải đi một vòng kiểm tra cửa nẻo, rồi thì mở hé cửa phòng mẹ cũng như không chốt cửa phòng mình. Cậu sẽ bắt đầu có thói quen ngủ không sâu giấc để có thể canh chừng mẹ, lỡ có vấn đề gì còn phải lập tức chạy sang ngay. 
Cũng chẳng dễ gì, khi bóng điện phòng khách bị cháy nhưng ở cao quá không leo lên sửa được, khi mái nhà kho bị ngấm nước mưa, khi bình tắm nước nóng bị hỏng, khi có mấy con chồn rình rập đám gà cuối vườn, khi bọn cỏ dại mọc ùn ùn lấp kín cả hàng rào, và cả khi có những kẻ không tốt cho lắm đến gây sự… 
Nhiều lúc cậu sẽ tỉnh dậy vào nửa đêm, lắng nghe tiếng mưa đổ rào rào trên mái nhà, rồi nghĩ cái hiện tại này thật khỉ ho cò gáy. 
Nhiều lúc cậu lại giật mình khi nghe tiếng mẹ sột soạt đi ngang, vừa nhìn đồng hồ chỉ 3 giờ sáng vừa lẩm bẩm lần sau phải nhét đôi dép đi trong nhà vào chân mẹ. Vẫn không quên nguyền rủa cái hiện tại chết tiệt. 
Có những lúc cậu nổi cơn điên lên nhưng đành phải nuốt giận bằng mấy cốc nước lọc. Có những lúc cậu chán nản đến nỗi thò tay tìm một điếu thuốc mới chợt nhớ toàn bộ đã để quên dưới Sài Gòn, đành thầm chửi vài câu rồi thôi. Có những lúc cậu chỉ muốn nắm thật chặt vai mẹ mình lắc lấy lắc để rồi hét đủ điều để cho bà tỉnh ra, cậu chỉ muốn quăng hết đồ đạc, đập tan ly chén, cậu chỉ muốn đấm đứa nào đấy đến bật máu ra thì thôi. Và rồi, cũng có khi cậu chỉ muốn được nhắm mắt ngồi im… 
Mọi thứ đâu phải vui vẻ gì cho cam. Nhưng mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ đã sồ sề ra vì mang nặng đẻ đau mình, da mặt đã sạm đi, bàn tay đã xù xì thô ráp, dáng đi đã không còn thẳng thớm nữa, thì cũng đâu khó lắm để cậu chọn lựa giữa “cười nham nhở cùng cái cuộc sống dở hơi cám hấp này” với “gào thét chửi rủa, quăng quật mọi thứ”. Chả biết cậu thế nào, chứ tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải niềm nở dù đời rất dở thôi. Còn cười được là hạnh phúc lắm rồi.....