9/5/13

Nhơ nhớ Sài Gòn






Thỉnh thoảng nhìn nắng ngoài cửa sổ lại thấy nhơ nhớ Sài Gòn.  
Nhớ bầu trời sáng sớm sạch như lau như li, ban-công nhà bên kia thập thò hai đóa mai nở sớm, vàng rực và lẻ loi.  
Nhớ vòm hoa giấy mọc tràn ra giữa con hẻm nhỏ, dập dìu trong gió như hàng vạn cánh bướm mong manh đến nao lòng.  
Nhớ chất giọng Hà Nội âm ấm của bác hàng thịt mỗi sáng: “Búp bê đấy à, hôm nay định làm món gì thế?”  

Thỉnh thoảng,  
Lại nhớ những buổi chiều căng phồng gió, tôi châm một điếu thuốc rồi hờ hững nhìn đám nhà cao tầng lộn xộn trước mắt, thầm nghĩ: “Cái thành phố này vừa ồn ào vừa vô vị…”  
Nhớ những lần lang thang chợ đêm với nàng Bệnh, hai đứa chỉ vào những bộ cánh màu mè cải lương rồi cúi đầu cười rũ rượi.  
Nhớ bánh ướt, bánh mì thịt nguội, bún bò, bánh cuốn, nhớ đậu hũ 5k một ly, nhớ cả thứ sữa đậu nành uống lợn cợn toàn bột là bột.  
 
Thỉnh thoảng,  
Rất nhớ cái hồi sáu, bảy người nấu cơm chung, ồn ào nhưng gần gũi, vẫn chưa quên được khẩu vị của từng người.  
Rất nhớ cái chương trình âm nhạc “Đốm yêu cầu – Bệnh trả lời” những khi nhàn tản sinh điên loạn.  
Rất nhớ những câu chuyện cực kỳ khốn nạn và bệnh hoạn của hai con hâm dở ngồi trước cửa phòng số 6 =))  
Sói đùa bảo: “Đấy không phải nhớ Sài Gòn đâu, chỉ nhớ mấy thứ lỡ để rơi vào tay Sài Gòn đó thôi!”. Ừ, nói đến chữ “nhớ” với Sài Gòn sao thấy nó xa xăm quá Sài Gòn ơi…..