8/5/13

Thể dục buổi sáng (hồi 8)


Sáng nay, anh chạy bộ ngang qua hai bác gái ăn mặc màu mè (cũng đang đi bộ thể dục), một trong hai người khi thấy anh bèn cảm thán một câu: "Con gái mà siêng năng thể thao ghê!".
Anh há hốc mồm kinh ngạc. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh chưa từng một lần được ai khen siêng năng, tất nhiên cũng có vài người dùng từ "siêng năng" với anh, nhưng ý họ lúc đó là để mỉa mai. Lời khen lần này kèm biểu cảm gương mặt có vẻ rất thật lòng của bác gái kia chả khác nào một cơn gió biển ào vào lòng anh, muôn phần tươi mát, có lẽ đây chính là kết quả nhãn tiền của việc thể dục thể thao. Anh đang chuẩn bị phập phồng mũi giả vờ kìm nén niềm tự hào thì chợt nhớ đến mẹ, mẹ anh ngày thường vẫn luôn nhắc nhở, chớ có nghe người khác khen mình mà lấy đó làm sung sướng, thời buổi này được một người khen thì bị vạn người ghen, để được lòng một người mà gây thù chuốc oán với nhiều người tuyệt nhiên không phải cách sống lâu bền. Nhớ lại điều này, anh có phần hơi lo lắng bèn quan sát xung quanh, ban nãy khi bác gái xinh đẹp kia cất lời khen, vừa hay anh đang chạy qua một khúc cua vắng vẻ, nếu không tính đến trường hợp có kẻ rình mò trong bụi rậm thì hầu như chỉ có ba người nghe được lời khen ngợi đáng mến ấy. Vậy là anh hoàn toàn yên tâm, tiếp tục lâng lâng tận hưởng niềm sung sướng. Cứ cái đà này, việc anh được vinh danh là thanh niên tiêu biểu trong đại hội thể thao toàn khu phố cũng có khi sẽ thành hiện thực. Lúc ấy mẹ anh sẽ không còn cơ hội tua đi tua lại cái điệp khúc: "Con với chả cái, mày mua cho tao ký muối để tao muối mặt đi, toàn làm tao mất mặt thôi con ạ!".
Tất nhiên khi về nhà, anh đem chuyện này hồ hởi kể lại cho mẹ nghe. Quả không ngoài dự đoán, mẹ anh vừa nghe vừa gật gù, nét mặt mỗi lúc một tươi sáng hơn. Lát sau nghe xong chuyện, mẹ anh xúc động bảo: "Mày vậy là được. Ngay ngày mai tranh thủ làm quen với bọn họ đi, rồi dò la xem ai có đứa con nào đẹp trai không nghe chưa. Nhất cự ly, nhì tốc độ, mày có cả hai yếu tố rồi, cứ thế mà phát huy! Mẹ thấy viễn cảnh có thể kiếm cho mày một thằng chồng bắt đầu có chút ánh sáng rồi.
Anh nghe dứt lời, cảm thấy như dạ dày rơi tuột xuống gần ruột già. Anh chưng hửng: "Mẹ thật thủ đoạn. Có kiểu mẹ như này thì con ba chục tuổi cũng không sợ ế!". Không ngờ mẹ anh quay sang nguýt cho anh một phát thủng trán, mắng: "Mày ngố lắm con ạ! Tao là cũng có ý tốt với mày thôi, mày xem, mày cứ hăng hái thể thao thêm vài tháng nữa đi rồi thành ra vai u thịt bắp, lúc ấy có mười cái mạng thủ đoạn như tao cũng không cứu được mày. Bây giờ trông bộ dạng mày đã không đứa nào thèm ngó đến rồi, thật đến là vất vả cho tao quá!"
Thật khiếp sợ miệng lưỡi của mẹ anh. Anh nghẹn họng, cười mà như mếu.



Biển xanh dậy sóng  :3