26/8/13

...




 

Ngày trước, mỗi lúc buồn thì ầm ĩ để ai cũng phải biết, có nỗi đau thì rên rỉ để người ta thấy mình phải chịu đựng như thế nào, khi vui nổ trời lại khéo giả vờ như đó chỉ là chút hạnh phúc cỏn con, thích được dỗ dành chiều chuộng, muốn mình luôn có được vị trí quan trọng trong lòng người khác, cũng muốn tỏ ra mình là người sâu sắc đến thế nào. 
Bây giờ thì sao, vui buồn hay đau khổ cơ bản chẳng đáng để nhắc đến, vui thì cười một cái, buồn thì cười hai cái, đau xót quá thì trùm chăn ngủ chả thèm nghĩ nữa. Bây giờ, lời nói của người khác chỉ như gió thổi qua tai, yêu ghét của người ta đều bị đem vứt ra sau lưng, thứ duy nhất có thể làm là tách mình ra khỏi thế giới của người khác, nhàn nhạt mà nhìn họ. 
Từng nghe mẹ nói, khi tuổi đời mỗi lúc một nhiều lên, người ta sẽ càng cảm thấy dửng dưng với mọi chuyện, chuyện to biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Đến một lúc nào đó, hết thảy những buồn vui hờn giận đều trở nên nhẹ nhàng thoáng qua. Đến một lúc nào đó, khi đã thoát ra khỏi những xúc cảm của riêng mình, người ta sẽ biết mình luôn có thể tha thứ cho tất cả.