6/8/13

...







Nhiều khi thấy thật rệu rã. Chẳng có lấy một nửa mẩu tích cực để mà sống. 

Vài ngày trước, trong lúc nằm mê man, tôi cảm thấy rất rõ ràng cái cảm giác muốn được chết một lần. Đó là một loại hả hê khi mường tượng ra cảnh những người kia phát hiện ra tôi nằm thẳng đơ trên giường, đã cứng quẹo như cái xác mèo hoang tự bao giờ. Rất muốn được chết, để xem sau cái chết là gì. Và lần đầu tiên tôi khát khao rằng sau khi chết mình sẽ được tự do mà sống mãi sống mãi trên thế gian này, khát khao một cách bất lực, đến phát trào nước mắt. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái chết đến với mình rất gần, hình như nó ở ngay bên cạnh giường nhưng mãi tôi vẫn chẳng ôm lấy được.

Lắm lúc tôi nghĩ, giả sử tôi sống được đến 60 tuổi, đó có lẽ chính là án phạt của tôi, 60 năm tù trong cái cuộc sống mục ruỗng này. Rồi tôi lại nghĩ, nếu bị nhốt lâu đến thế, có khi người ta sẽ quên đi rằng mình đang sống cảnh tù đày, và có khi người ta sẽ sợ hãi nếu một ngày đẹp trời biết mình đã mãn hạn tù . Chẳng phải tôi cũng đã sung sướng nhốt mình hơn 20 năm đó sao. Có điều, tôi càng lúc càng mong đợi thời gian của mình kết thúc. Tôi mệt lắm, mệt lắm, giá như tôi sống khổ hơn một chút và đần độn hơn một chút, hẳn tôi sẽ chẳng có đủ cả thời gian lẫn trí lực để tra tấn tinh thần mình, hẳn là tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, đi học, kiếm lấy một công việc, rồi lấy chồng sinh con, rồi chăm cháu, rồi an hưởng tuổi già, rồi leo vào quan tài và chui xuống đất. Cuộc đời tù đày mà được như thế kể ra cũng thật suôn sẻ an nhàn. Nhưng tôi kinh tởm tất cả những chế định của xã hội, tôi chẳng cần quyền lợi và nghĩa vụ gì hết, tôi chỉ muốn một lần được ngừng cố gắng để có thể bình tĩnh hít vào thở ra mà thôi. Tiếc là không được. Buồn, cơ bản chính là như vậy đấy. 

Trời vẫn đang lạnh. Tôi không nằm còng queo trên giường nữa, mà là ngồi cứng đơ trên ghế để kiểm nghiệm các đoạn xương khớp đang tê rần rần. Cảm giác mãnh liệt về cái chết cũng không còn thường trực trong đầu như những hôm trước và những hôm trước nữa. Chỉ là, tôi phát hiện ra mình sắp bị gặm mòn. 

Nhiều khi tôi thấy mình thật rệu rã. 

Chẳng có lấy một nửa mẩu tích cực để mà sống.