15/8/13

The road






. Mùa thu. Tháng 8. Trời không xanh như trong tưởng tượng. Dạo gần đây mẹ hay cố gắng khơi lại những ký ức trong đầu tôi, kiểu hỏi đáp, như là "còn nhớ đợt về nhà ông ngoại hồi mùa đông như nào chứ?", hay "có nhớ chút gì về cái hồi học dự thính ở Lam Sơn không?", đại khái vậy. Tôi thì cái nhớ cái không, đa phần đều quên cả, có nhớ cũng chỉ mơ mơ hồ hồ khiến mẹ không ít lần thở dài. Mấy hôm rồi tôi vẫn cố gắng nhớ lại một chuyện be bé hồi tôi 5 tuổi, lúc ấy học lớp 1 với một thằng bé cao kều. Trong đầu thỉnh thoảng vẫn luẩn quẩn hình ảnh tôi và nó lúi húi đào những cái hố nhỏ trên sân trường toàn đất đá bằng những cành dâm bụt dẻo dai, sau đó nó ôm mấy lá bàng khô và những bông hoa gì đó dài dài màu đỏ như đuôi cáo rồi nói: "phải lấy cái này phủ lên thì người ta mới sập bẫy được". Tôi chỉ nhớ được tới đó là hết, lòng vẫn luôn tự hỏi thằng bé ngày đó là ai. Mẹ nghe tôi thắc mắc cũng chỉ lo lắng lắc đầu. 

. Cát Nhi nhà chúng tôi đã hơn 1 tuổi, thật biết làm điệu. Mỗi khi bế con bé đi dạo trong sân, tôi thường ngắt cho nó mấy đóa thạch thảo, nó sẽ cầm hoa xoay xoay rồi ngả vào lòng tôi, mắt mơ màng nhìn lên trời, miệng lại ê a ngâm nga cái gì đó, hình như nó muốn hát "à ơi hoa bay lên trời, cây Chi ở lại, à ơi hoa cải lên trời, rau răm ở lại chịu đời đắng cay". Tôi vẫn nghe mẹ con bé hát ru nó như vậy. Con bé cũng thật đáng yêu... 

. Tháng vừa rồi tâm trạng tôi thật xấu. Tôi đã nổi giận không dưới năm lần, gần đây nhất còn thiếu kiềm chế đến độ ném bay túi laptop và mấy thứ đồ linh tinh. Ngủ không yên giấc. Đầu gối cả ngày đều lạnh. Hơi buồn. 

. “Rất nhiều cô gái trên thế gian đều từng có vẻ tao nhã một cách an tĩnh, trong sáng đó, cũng từng khiến cho người ta lay động tâm hồn, khiến người ra có một cảm giác tươi đẹp khó mà chạm đến được. Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, họ dần dần học cách lãng phí thời gian, trầm mình trong bể nhuộm hồng trần, ai còn có thể đơn thuần trước sau như một? Đều nói chỉ có người nếm tận trăm vị, mới không phụ cuộc đời chỉ sống có một lần này. Chúng ta nên coi tất cả quá trình phức tạp thành con đường về giản đơn, coi hết thảy vinh nhục ở phàm trần, là mây khói thoảng qua trước mắt”. 
(“Nếu bạn bình an, đó là ngày nắng”, “Sát na duyên khởi”, Bạch Lạc Mai, Lục Bích dịch)  

. Thế gian này không có ai có thể thực sự đi cùng bạn đến phút cuối của cuộc đời, vạn cổ bất biến, chỉ có non xanh nước biếc. Gặp gỡ là mây tụ, ly biệt là mây tan, đều sẽ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bầu trời. Chầm chậm thả bước trên đường nhỏ giao nhau giữa hồng trần, đi cùng ai cũng không quan trọng. Quan trọng là bản thân tìm thấy con đường sáng tỏ, thông suốt đó, sau đó, nước biếc bờ mây, trời cao đất xa, nhàn nhã vô tận. 

Ừ, có thể là như vậy... Nên tạo cho mình một con đường.