Summer has come and passed
The innocent can never last wake me up when September ends...| |
p/s: Như mọi năm thôi, nghe bài này thật dễ chịu. Cái tháng 9 chết tiệt đó mà!
Summer has come and passed
The innocent can never last wake me up when September ends...| |
Nếu một người yêu bạn, chỉ cần một cái nhíu mày, họ cũng thấy lo lắng. Còn khi đã hết yêu, bạn có khóc sưng mắt cũng chẳng ai quan tâm.
Muốn quên một mối tình thì phương pháp mãi mãi cũng chỉ là thời gian và người mới. Nếu thời gian và người mới đều không thể làm bạn quên tình cũ thì hoặc là thời gian chưa đủ dài, hoặc là người mới chưa đủ tốt.
Nhân ngày lễ Phục sinh, anh gửi tới em lời chào của những đêm anh không ngủ được.
Em yêu quý, anh chỉ muốn hái một bông hoa đá ở đảo phương Tây xa xôi đến tặng em, nhưng xin em đừng cho anh là người mới đến mà đã bao lần đều chạy trốn như những bóng thiên thần chạy trốn sau lúc nửa đêm.
Chào Maria của anh!
Tôi để ý, mỗi lần nhắc đến tấm bưu thiếp này, trên gương mặt lành lạnh của mẹ tôi thường sẽ nở một nụ cười dịu dàng bình thản. Nó là do một người bạn khóa trên từ thuở trung học của mẹ tặng, là người mà mỗi khi thấy bà đi ngang qua hành lang đều sẽ chẳng màng đến ai mà gọi tên bà thật to.
Có lần tôi bảo hồi ấy người ta viết bưu thiếp có phần hơi lãng mạn quá nhỉ. Mẹ tôi cười nói thời của mẹ người ta không viết bưu thiếp bằng kiểu ngôn hành thông thường, người ta chuộng những lời lẽ trau chuốt và giàu hình ảnh hơn, bởi họ quan niệm rằng chỉ có những ngôn từ đẹp nhất mới xứng đáng với người mà họ yêu mến.
Một lần khác, tôi hỏi vu vơ chả ra đầu ra cuối: "Nhìn tấm bưu thiếp này mẹ có hối hận không?". Chẳng ngờ, gương mặt mẹ tôi lại trở nên lành lạnh như cũ, bà nhàn nhạt trả lời: "Hối hận hay không đều chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi."
“Quỳnh thương yêu,
Em gắng đi về bằng máy bay cho khoẻ, không mua gì cũng được. Về với anh và con, về với nhà ta đi thôi. Về với phố Huế chật hẹp, với nhà trẻ nơi ta đón Mí, với quán cà phê Nguyễn Công Trứ, nơi ta uống cà phê 2 hào buổi sáng với những gã giáo viên còm, những người công nhân lam lũ và những tay thợ làm đạo cụ sân khấu, về với những con đường chúng ta vẫn đi, những công việc, với cái thành phố nghèo, nơi người ta sống rất khổ mà vẫn luôn tìm cách để sống cho thanh thản trong nỗi khổ ấy, sống thanh thản và yên tĩnh.
Những ngày này nhớ và thương Quỳnh lắm, không nên bực bội về Sài Gòn và người Sài Gòn làm gì. Mùa đông này, về với anh, đi bên anh, nằm bên anh trong căn phòng đầy tranh của chúng ta. Và với Mí tuyệt vời của chúng ta. Và chúng ta sẽ viết chứ, sợ gì em nhỉ? Nếu chúng ta là kẻ không có tài chí lắm, không viết được điều gì to tát, thì cũng sẽ viết được những trang sách về những năm tháng ta sống, về những cay đắng và những niềm yêu thương đơn giản của con người.
Hôn em rất lâu.”
— 5/6/1976, Lưu Quang Vũ
Tôi tin nụ hôn của những người yêu nhau chỉ là mượn sự đụng chạm thể xác nhằm thỏa mãn nỗi khát khao về tình cảm và sự cam kết về tinh thần: chính ý nghĩa đó khiến những nụ hôn và những vòng tay hóa thành nhiệm màu, nhưng mặt khác nó khiến cho nỗi nhớ trở nên không thể chịu đựng nổi nếu chẳng may một ngày nào đó người này không còn nhìn thấy người kia nữa.
(Ngồi khóc trên cây - Nguyễn Nhật Ánh)
Click here to listen |
s.o.s 1
Dự đám cưới nàng Yến ú về, vừa ăn bún vừa tự sướng một tấm hình rồi gửi cho Sói. Một lát cậu ấy mess lại: "Ai cho bé lớn nhanh thế, không sợ mai mốt tớ không nhận ra bé nữa à?"
s.o.s 2
Sáng nay lúc đang uống sữa thì nghe mẹ bảo, cậu mày tính giới thiệu cho mày cái thằng nhỏ nào học CNTT đấy. Tí nữa thì sặc sữa. Lại hỏi, giới thiệu cho con làm gì hở mẹ. Mẹ chép miệng, lườm nguýt, còn để làm gì, mày nghĩ nó còn có tác dụng gì nữa. Lần này thì sặc sữa thật. Đột nhiên cảm thấy hai chữ "tác dụng" ấy vô cùng hữu hình, bèn cười nhạt, bỏ đi, con không thèm.
s.o.s 3
Hôm ngồi dự tiệc, bị một bà bác bên cạnh nhìn chăm chú, hễ quay sang lại phải nhận một nụ cười gian tà của bà ấy. Được một lát, bà ấy ghé tai nói, con năm nay bao nhiêu, có bạn trai chưa. Miếng bò chưa đưa lên miệng đã phải đặt lại vào chén, cười trừ, bảo con chưa có ạ. Bà kia cười càng nồng thắm, chỉ một tên nào đó đang đứng hát trên sân khấu, coi nó hát cũng được đấy nhỉ, tiếc là không biết nhảy, con bác từ hồi còn đi học đã nhảy giỏi hát hay rồi đấy, nó cũng đáng yêu lắm. Nghe vậy cũng chẳng biết đáp lại thế nào, đành liếc nhìn sân khấu một cái, gật gù lấy lệ rồi tiếp tục chăm chú gắp miếng thịt khi nãy lên. Lần này thịt cũng chưa kịp vào miệng, bà bác lại càng ghé sát vào thủ thỉ, khổ lắm cơ, nó đang học đại học ở SG được ba năm thì lại bỏ, cuối cùng bác phải đưa nó lên đại học Tây Nguyên. Nghĩ mấy giây, đành an ủi bảo thôi học trên đấy cũng tốt mà bác, chắc chị học dưới đó không hợp. Nhưng vì nói hơi nhỏ, bà bác không nghe rõ lắm, chỉ thấy bà ấy cười híp mắt khoe con bác nó ga-lăng lắm con ạ. Lúc này mới ngớ người, ơ tưởng con bác là con gái, hóa ra là con trai à. Chậc chậc... Bà bác kia vẫn tiếp tục tâm sự, bác bảo con bác muốn làm đâu thì làm, nhưng về trên này mà lập gia đình để con dâu nó ở gần với mẹ, đoạn quay sang hỏi, thế con chắc đi làm ở trên này chứ hả. Hờ hờ, cười nhạt một phát, đáp ngắn gọn rằng không, con định làm dưới SG chứ ở trên này làm gì ạ. Hàm bà bác hơi trễ ra. Cuối cùng cũng nói xong, còn miếng thịt bò cũng yên ổn được nhét vào miệng. Nói chung là thịt bò ở đây dở tệ!
s.o.s 4
Mợ nó, lẽ nào mình già rồi???
Không ai có kiên nhẫn nghe bạn kể hết chuyện xưa của mình, bởi mỗi người trong lòng đều có lời muốn nói.
Không ai thích nghe bạn than thở về cuộc sống bởi mỗi người đều có những khó khăn riêng. Thế gian hơn phân nửa người là đơn độc, ai nguyện lắng nghe, có được bao nhiêu người có thói quen trầm mặc.
Đừng nên nhắc lại chuyện đã qua của mình, dù là đấu tranh trong những giấc mơ hay lúc cô đơn trống trải…cách tốt nhất vẫn là giao phó cho thời gian, chậm rãi đạm bạc mà trôi qua.
(Dịch : Lam Lam)
- Hôm nay là Tết Độc Lập nha.
- Đám cưới nàng Yến ú đâu như là giữa tháng này. Hôm trước tôi than thở với Sói về cái sự phức tạp của váy áo với cả trang điểm, vậy là cậu ta liền đề nghị ngay sẽ chọn váy và trang điểm giúp tôi. Hờ hờ... tôi nghĩ nếu mẹ biết tôi chỉ vì ba cái chuyện này mà khiến cậu ta mất cả một chuyến bay vào đây thì mẹ sẽ lên huyết áp mất. Vậy là tôi đành kịch liệt từ chối.
- Thằng em tôi dạo này có hứng chơi rất nhiều bản nhạc trong mấy phim hoạt hình của Ghibli, cảm giác tiếng ghi-ta nhè nhẹ từ ngoài phòng khách truyền vào thật bình yên và dễ chịu. Đôi lúc tôi cảm thấy mình cứ như thế này mà ngủ mãi cũng chẳng tệ lắm.
- Sói kể, cậu ta có một học trò dương cầm 6 tuổi, con bé rất bụ bẫm đáng yêu, nhưng ngày đầu tiên thấy Sói con bé đã khóc toáng lên, rồi cứ học được một lúc là má nó lại bệu ra, nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Sau Sói dùng hết khả năng dụ dỗ con bé, nó mới thủ thỉ bảo là "con sợ thầy mắng con, phạt con". Sói thắc mắc "con ngoan ngoãn thì sao thầy phạt con được". Xong con bé lại bảo "con phải học đủ thứ, nhưng học cái gì quên cái đó, những thầy cô khác ai cũng phạt con, con sợ". Nghe đến đây thì tôi thở dài, nghĩ đến những ngón tay chưa đủ độ dài và bàn tay chưa đủ lực của cô bé lớp 1 đó, chắc việc học dương cầm của nó cũng chẳng suôn sẻ được. Bọn trẻ con bây giờ thật sự vất vả quá.
- Bảo Lộc dạo gần đây thời tiết vô cùng đẹp. Trời se se lạnh, nắng vàng ruộm, gió thổi hiu hiu đem theo chút hương ổi chín ùa vào căn phòng nhỏ của tôi. Trời đẹp thế này nên tôi cũng chẳng có cớ gì mà buồn mãi được. Thật may.
- Cái Confession lần nọ của tôi cũng thật thú vị, chả trách nhiều người khoái trò confession đến vậy. Ha ha. Có mấy bạn gửi cho tôi vài lời tâm tình dễ thương không chịu nổi, cả những câu hỏi mà tôi ngại quá không dám trả lời :"> Dù sao thì tôi cũng muốn gửi một lời cám ơn nho nhỏ kèm theo một tình cảm to to đến những bạn vẫn luôn ghé thăm blog tôi để nghe tôi than dài thở ngắn. Yêu các bạn í! :">