27/9/13

Tấm bưu thiếp của mẹ




Nhân ngày lễ Phục sinh, anh gửi tới em lời chào của những đêm anh không ngủ được. 
Em yêu quý, anh chỉ muốn hái một bông hoa đá ở đảo phương Tây xa xôi đến tặng em, nhưng xin em đừng cho anh là người mới đến mà đã bao lần đều chạy trốn như những bóng thiên thần chạy trốn sau lúc nửa đêm. 
Chào Maria của anh!


Tôi để ý, mỗi lần nhắc đến tấm bưu thiếp này, trên gương mặt lành lạnh của mẹ tôi thường sẽ nở một nụ cười dịu dàng bình thản. Nó là do một người bạn khóa trên từ thuở trung học của mẹ tặng, là người mà mỗi khi thấy bà đi ngang qua hành lang đều sẽ chẳng màng đến ai mà gọi tên bà thật to. 

Có lần tôi bảo hồi ấy người ta viết bưu thiếp có phần hơi lãng mạn quá nhỉ. Mẹ tôi cười nói thời của mẹ người ta không viết bưu thiếp bằng kiểu ngôn hành thông thường, người ta chuộng những lời lẽ trau chuốt và giàu hình ảnh hơn, bởi họ quan niệm rằng chỉ có những ngôn từ đẹp nhất mới xứng đáng với người mà họ yêu mến. 

Một lần khác, tôi hỏi vu vơ chả ra đầu ra cuối: "Nhìn tấm bưu thiếp này mẹ có hối hận không?". Chẳng ngờ, gương mặt mẹ tôi lại trở nên lành lạnh như cũ, bà nhàn nhạt trả lời: "Hối hận hay không đều chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi."