12/10/13

...




Trong lúc ngồi cặm cụi ngoáy ngoáy vẽ vẽ, tự dưng nhớ lại có một lần cô bé nói với tôi rằng em đã bỏ xưởng vẽ. Tôi hỏi tại sao. Em bảo ở đấy toàn những cao thủ thôi, vẽ vừa chuyên nghiệp vừa lành nghề, em ngồi với bọn họ bỗng chốc trở thành con nhỏ noob ngơ ngơ ngáo ngáo, riết rồi em chẳng còn chút tự tin nào mà cầm chì lên vẽ nữa. Vậy nên em đành bỏ ngang. Dù cũng tiếc nuối lắm. 

Ngẫm lại thì, trong mọi việc ai chẳng có khởi đầu là một đứa amateur, có ai sinh ra đã giỏi mọi thứ đâu, là thần đồng đi nữa thì cũng phải luyện tập mới trở thành chuyên nghiệp được. Tôi chắc chắn rằng những cao thủ trong xưởng vẽ đó cũng đã có thời điểm như em vậy, cũng ngơ ngáo trước các loại giấy vẽ, màu vẽ, bút vẽ, cũng có lúc lấm lem mệt mỏi và nản chí khôn cùng. Bản thân tôi mỗi khi cầm bút cũng không tránh khỏi những khi chán nản, cảm thấy người ta như đã bay vào vũ trụ rồi còn mình mới lẹt đẹt tập đạp xe vậy. Nhưng kỳ thật chán một lúc rồi nó đều qua đi hết, lúc ấy tôi lại tự nhủ với lòng, nếu tôi kém người ta về chỉ số IQ, tôi chấp nhận, sẽ không vì thế mà xấu hổ, nhưng nếu cái tôi thua kém lại là sự kiên trì và bền bỉ thì quả thật tôi chính là kẻ thất bại nhất trên đời. 

Tôi là một đứa khá biếng nhác, nhưng tôi cũng có niềm đam mê của riêng mình, và tôi cũng biết cần phải hết sức cố gắng làm việc với nó. Khi đã nghiêm túc suy nghĩ, tôi cảm thấy hi sinh tất thảy thời gian và công sức cho điều mình muốn là điều đáng làm nhất trong cuộc sống. Mặc dù tôi chẳng thể nổi tiếng, chẳng thể sáng chói, có khi cũng chẳng đuổi kịp những hình ảnh mà tôi ngưỡng mộ, thậm chí không thể thành công, nhưng cái quan trọng là tôi thành nhân 

Nếu em kiên trì vẽ, tiếp tục vẽ, tôi không dám chắc em sẽ có khả năng trở nên giỏi như các bạn của em, tôi chỉ dám chắc khi thời gian qua đi em sẽ trở thành người biết vẽ đẹp. Thậm chí tôi còn nghĩ biết đâu vài năm sau em có thể tự tin đứng trong xưởng vẽ giống như những người kia... 

Thật tình, em bỏ cuộc khiến tôi thấy buồn lắm, và tôi cũng rất tiếc.