21/10/13

Cho người bạn nhỏ của tôi



Thời thơ ấu, vào những ngày mùa hè, ba chúng tôi thường nằm ngủ trưa với nhau trên chiếc giường tổ chim trong nhà Phong. 

Phong và Sói, bọn họ quả quyết rằng tôi rất yếu ớt, nếu ngủ quên mà lăn từ trên giường xuống dưới đất không chừng sẽ bể đầu, vậy nên tôi nằm giữa, một bên là Sói, một bên là Phong, Sói còn nhất định phải ngoắc chặt lấy cánh tay tôi mới cảm thấy yên tâm. Tôi cũng cố nằm co người lại, chỉ mong mình teo nhỏ như con kiến để không ai đụng vào. 

Có một bữa, Sói nằm hình như khó chịu nên cứ ngọ nguậy không thôi, tôi đành nhích người ra một tí nhường chỗ cho cậu ấy. Sói không thấy cánh tay tôi đâu, cũng lại nhích người theo. Mấy lần nhích người như vậy, tôi đụng phải lưng của Phong, còn Sói cũng theo đó mà lăn vào sát bên tôi ngủ ngon lành. 

Tôi nằm giữa cảm thấy mình như lát thịt trong hamburger, đến trở mình cũng không được, dở khóc dở cười một lát, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. 

Sau đó, Sói thường cố tình le lưỡi chọc tôi tướng ngủ xấu, nằm ngay đơ như khúc gỗ chả ra làm sao. Tôi đem đầy một bụng ấm ức hỏi Phong: "Tớ ngủ tướng xấu lắm à?" 

Cậu ấy chống cằm, chăm chú nhìn tôi rồi cười, đôi mắt cong cong như vành trăng non, cậu ấy bảo: "Không, lúc bé ngủ người cuộn tròn như con ốc ấy, nhìn rất ngoan." 

Là như vậy, những ký ức nho nhỏ ngày đó thỉnh thoảng vẫn hiện lên trong đầu tôi như một đoạn phim cũ, như một minh chứng sống động về sự tồn tại của Phong. 

Ba đứa trẻ chúng tôi đã từng tưởng tượng ra sự trưởng thành của nhau. Tôi từng nói, Sói lớn lên sẽ trở thành cậu trai đào hoa phóng khoáng, còn Phong sẽ là một chàng trai sâu sắc dịu dàng, bọn họ cũng từng băn khoăn không biết lớn lên tôi liệu có hiền lành ngốc nghếch đến nỗi bị người ta bắt nạt, hoặc mặt tôi mai này có tròn vo như cái bánh bao không. 

Cuối cùng, chẳng có tưởng tượng nào trở thành hiện thực. Cuối cùng, thứ duy nhất còn sót lại trong lòng tôi và Sói chính là hình ảnh cậu bé Phong với mái tóc đen mềm, luôn ngồi một mình dưới bóng cây sấu cổ thụ trong ngôi nhà tĩnh lặng đó, và luôn mỉm cười hiền lành khi thấy chúng tôi. 

Suốt bảy năm trời, mỗi khi nghĩ đến ba đứa trẻ năm ấy, tôi chưa bao giờ kìm được nước mắt. Giờ phút này, chỉ còn lại hai chúng tôi vẫn không thể quên được cậu ấy mà thôi... 

(21/10 - 7 năm cho người bạn nhỏ của tôi)