1/10/13

/ɔk´toubə/






Please don't...|


Tháng Mười bắt đầu bằng một trận khóc như mưa của mẹ tôi vào đầu buổi sáng. 
Sau một thời gian dài, đột nhiên tôi lại thấy thèm một điếu thuốc. Thật chẳng hay ho, nhưng tôi không thể làm gì khác, không thể buồn bã, không thể tức giận, càng không thể khóc cùng. Nếu có thể, tôi rất muốn đập phá một trận, nhưng nhìn lại ngôi nhà chỉ còn hai người, số ly chén cũng đồng thời còn ít đến đáng thương, tôi bỗng thấy hai bàn tay mình nặng trĩu. Vậy là tôi nghĩ đến một điếu thuốc. 
Có điều, đến thuốc lá tôi cũng không có. Chỉ có nỗi bất lực đánh vào lòng tôi như thủy triều. 
Tôi đành đứng lên cầm bút vẽ. Vẽ xong lại tô màu. Tô màu xong lại ra quét sân. Rồi tôi pha trà. Nấu cơm. Làm thịt kho tàu. Dọn dẹp những thứ mẹ tôi vứt ngổn ngang. Xong thì quay sang lấy đồ trong túi giặt ra phơi. Mấy việc linh tinh thế mà cũng mất trọn buổi sáng. 
Cuối cùng, sau khi đã khóc đến hụt hơi, mẹ tôi trả căn nhà trở về sự yên tĩnh vốn có, xung quanh chỉ còn tiếng lá cây xào xạc trong vườn và tiếng lích rích của vài con chim nhỏ đang mổ mấy hạt cơm trong tô của Mino. Tôi cũng chẳng còn việc gì để làm nữa, đành tựa lưng vào tường ngắm tán lộc vừng mùa khô xơ xác, dần dần cảm thấy buồn ngủ. Tôi định hỏi mẹ sao không khóc nữa, nhưng lại sợ bà sẽ nghĩ tôi đang châm chọc bà nên đành thôi. Thật ra, tôi cảm thấy nếu mẹ cứ khóc hoặc tôi cứ nổi cơn thịnh nộ lên thì có khi không khí ngôi nhà này sẽ dễ chịu hơn. Sự yên tĩnh đôi khi rất đáng sợ. Nhất là sự yên tĩnh được tạo nên bởi cảm giác trống rỗng mênh mang thế này. 
Cuối cùng, chỉ còn nỗi bất lực vẫn tiếp tục đánh vào lòng tôi đều đặn như thủy triều, và cơn buồn ngủ dường như đã kéo dài đến vô hạn.