26/10/19

...



Ở quầy tính tiền của siêu thị, tôi nhìn thấy một đứa bé tầm 2 tuổi. Nó mặc đồ cũng chỉn chu, nhưng chân lại không mang giày nên lấm lem và bẩn thỉu. Nó vừa đi loạng choạng vừa khóc rất khẽ, kiểu khóc của một người đã khóc đến thấm mệt nên chỉ còn đủ sức để trút từng hơi. 
Chị nhân viên tính tiền chép miệng bảo, mẹ nó đi siêu thị kiểu gì mà bỏ quên cả con, nhưng gọi loa mãi cũng không thấy đến, chắc lát phải xem camera để tìm coi là ai. 
Bà già đứng sau lưng tôi gạt đi, làm gì có mẹ nào quên con đến mức ấy. Đây chắc chắn là cố tình bỏ nó rồi. 
Một anh nhân viên siêu thị cao gầy thở dài nói, khi nào tan ca tối, anh sẽ đưa nó đến công an khai báo, chứ cũng không biết làm sao. Rồi anh dắt nó ra một bên, cho nó ngồi dựa vào cây cột. 
Tôi nhìn đứa bé. Nhìn mãi. Giọng chị nhân viên tính tiền của siêu thị văng vẳng từ hoang mạc vọng lại. Hình như chị ta hỏi gì đó về thẻ khách hàng. Đến tận khúc cua ở cầu thang, tôi cố quay đầu lại nhìn đứa bé kia một lần nữa. Nó vẫn ngồi dựa vào chân cột, mắt đờ đẫn nhìn vào một điểm trong cõi sàn nhà hư vô. Ngay tại khoảnh khắc ấy, ý nghĩ đáng sợ năm xưa thì thào vào tai tôi: nhảy xuống, cùng nhau chấm dứt nỗi thống khổ này đi thôi. 
Tôi thấy cuộn thang máy đột ngột dãn dài ra. Sàn nhà dưới chân tôi sâu thăm thẳm. 
Đầu tôi phát ra âm thanh rột rẹt như khi ta dò sóng radio. 
Rất nhiều âm thanh rột rẹt. 
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng vì bầu không khí ngột ngạt nên quyết định ngồi thụp xuống thang cuốn và ôm đầu. Đến tận cuối chân thang cuốn, tôi bị ngã vì cứ ngồi đó mà không chịu bước ra. Một vài người nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. 
Âm thanh rột rẹt trong đầu ngưng lại khi tôi ra đến chỗ em tôi đậu xe tận ngoài cổng siêu thị. Tôi không nghe thấy ai bảo mình phải nhảy xuống cầu vượt nữa.  
Chỉ còn một nỗi sợ mơ hồ phảng phất quanh đây. Và một vài hạt mưa. Mưa lâm thâm.