20/3/11

Ô cửa sổ xám màu






1. Trời âm u 

Sài Gòn đổi mưa. 

Bên ngoài cửa sổ trời đâm ra hay âm u, những cụm mây nhợt nhạt cứ ì ạch, tròng trành đi về một hướng nào đó. Thời tiết thế này khiến tôi cứ muốn mặc quần short, áo phông và đi một đôi giày búp bê màu đỏ đế bệt. Thời tiết thế này làm chao đảo lòng tôi lắm... 

Dạo này tôi bắt đầu bận bịu với những mối suy nghĩ cỏn con, hệt như một bà cụ ngồi lún sâu trong ghế bành mà cặm cụi với cái áo len đan dở của mình. Nếu hỏi tôi nghĩ gì thì quả thật tôi cũng chẳng biết trả lời thế nào nữa. Những suy nghĩ của tôi cứ chợt đến rồi chợt đi, chỉ mới đây thôi tôi đang nghĩ xem làm thế nào để sau này tôi có một ngôi nhà nhỏ của riêng mình, và sau đó sẽ quét sơn màu be lên phòng khách, thì thoắt một cái tôi lại chuyển sang phiền muộn về cái nỗi phải quanh quẩn một mình cả ngày. Nghĩ mãi đâm ra buồn chán. Thế là tôi kiếm việc gì đó để phân tán tư tưởng của mình. Ngày nào tôi cũng lau nhà, tôi toàn tâm toàn ý đếm cả số động tác đưa qua đưa lại lúc lau. Rồi tôi lại giặt đồ, một bộ cũng giặt, vò thật kỹ, vắt thật khô, lại còn chọn xem đồ nào hợp với loại móc nào rồi mới treo lên. Tôi giặt tất cả khăn lau bếp, khăn lau chân vào mỗi tối, cọ sàn nhà tắm, xếp bát đĩa lên kệ, xếp nồi và chảo theo thứ tự từ lớn đến bé... Tóm lại tôi tìm cách động đến mọi thứ trong phạm vi căn phòng nhỏ của mình. Nhưng việc rồi cũng có lúc xong. Xong rồi tôi lại ngồi ngẩn ra, bằng một cách khó chịu nhất quay lại với những suy nghĩ phảng phất phiền muộn... Tôi cứ tiu ngỉu như một con mèo vào những ngày xấu trời. 


2. Ruy băng ca-rô đỏ 

Tôi không ưa sử dụng mấy cái ruy băng, nhất là loại ruy băng bằng lụa bóng. Chả hiểu. Không ưa là không ưa thôi. Tôi còn chả sở hữu một cái ruy băng nào trong số đồ đạc của mình. Thế nhưng tôi lại rất có ấn tượng với những cái ruy băng có sọc ca-rô màu đỏ, cả đỏ thẫm và đỏ tươi. Chúng làm tôi nhớ đến Sói, cậu ấy là một người tinh tế và ý nhị, bằng một cách nào đó luôn thấu hiểu những ý nghĩ thầm lặng và hỗn mang nhất diễn ra trong đầu tôi. Ngày trước Sói hay thắt nơ ruy băng và gắn lên những hộp quà nhỏ để tặng tôi, cậu ấy còn cột cả dây ruy băng vào cổ những lọ thủy tinh bé xíu và treo thành từng chùm ở đâu đó trong phòng mình. Toàn là ruy băng ca-rô. Màu xanh và màu đỏ :-) 

Bây giờ, tôi cảm thấy thế giới quanh tôi cứ thiếu thiếu những điều tinh tế và cổ điển. Đúng hơn là những điều như thế dần dần biến mất, không biết là vô tình hay hữu tình. Bản thân tôi còn giữ lại điều gì đó lãng mạn thì đành ngậm ngùi gói ghém, cất nó vào một góc riêng, vì tôi biết nó không phù hợp với hiện tại đang diễn ra. Bỗng nhiên tôi thèm quay quắt mái tóc dài mượt mà hồi bé, để một ai đó luồn tay thắt thật khéo một chiếc nơ màu đỏ ca-rô lên rồi mỉm cười dặn dò tôi đi đứng nhẹ nhàng, đừng để tóc rối. Ừ, đừng để tóc rối... 


3. Bống 

Lần đầu tiên gặp, tôi ghét Bống. Nhưng tôi chẳng ghét lâu. Không biết vì tôi là người cảm tính mau quên, hay vì Bống không cho tôi ghét. Tôi chẳng biết tại sao gã trai tóc nâu, dịu dàng như con gái ấy lại là anh họ tôi. Nhưng tôi cảm nhận được Bống cũng là một ốc đảo yên tĩnh, ngập trong nắng hiền hòa. Gần đây Bống cứ í ới gọi điện cho tôi luôn, có vẻ thích thú lắm vì không còn bị tôi cau có cằn nhằn dọa nghỉ chơi nữa. Bống quý tôi, không giống Sói, Phong, hay Nem, hay Ckey, quý tôi một cách thật tình và ngây ngô. Ít nhất thì "tên í" cũng là người híp mắt sung sướng nếu thấy tôi cười vì một câu chuyện ngớ ngẩn nào đấy (dẫu chỉ là một cái nhếch mép đi nữa). Sống thế này, có được mấy ai vui vì một nụ cười của tôi chứ... Nhỉ! :-) 


4. Hiện tại chỉ kéo dài hết ngày hôm nay 

Sáng nay tôi lang thang bên blog Yume và bắt gặp một đoạn thơ thế này: 

Tôi còn giấc mơ dù chỉ là ảo vọng 

Nhưng tôi vẫn mong không tỉnh giấc bao giờ 

Để có lần nào về lại với tuổi thơ 

Tôi nguyện sẽ giữ hồn nhiên cho hết kiếp... 

Những hồn nhiên ấy chẳng giống nhau qua mỗi hiện tại. Vì hiện tại của ngày hôm nay đã rất khác hiện tại của ngày hôm qua rồi. Đối với tôi quá khứ cũng giống như mảng bokeh trong một tấm hình, thành thử nếu bạn có cố níu giữ lại thì nó cũng chỉ là những mảng màu nhòe nhòe, dìu dịu. Tôi vẫn thường nhớ về quá khứ trong những thước phim chạy qua đầu mình, nhưng tôi tự nhủ rằng đừng muốn quay trở lại, vì hiện tại chỉ kéo dài hết hôm nay mà thôi.....