16/7/11

I am me one more!





 Tôi năm nay 19 tuổi, 8 tháng, 12 ngày.

Có nghĩa là tôi đã trưởng thành rồi. Vì nghe đồn 18 tuổi là người trưởng thành.

Tôi sau khi được chấp nhận là người trưởng thành cũng chẳng khác trước đó là mấy. Vẫn thích gì làm nấy thôi. Có điều nếu có hậu quả thì tôi tự chịu trách nhiệm lấy. Không như lúc còn bé, nếu làm sai có thể tìm cách đổ lỗi cho đứa khác (lúc bé sao hèn thế nhỉ!? =]] ). Thật ra người lớn đầy đứa còn hèn hơn trẻ con, nhưng có lẽ tôi tự thấy đã là người lớn thì nên dám làm dám chịu, không thì lớn làm cái gì, thế nên...... chậc...!

Tuyệt nhiên tôi không phải mẫu người khiến người khác thích thú bắt chuyện. Mà tôi cũng không mấy khi bắt chuyện với ai. Rất hiếm. Lý do chủ quan là vì tôi không thích. Còn về khách quan mà nói thì sẽ ít người ưa tôi, vì tôi thường nói mà không có chủ ngữ hay vị ngữ, chỉ có động từ thôi. Cộc lắm. Tất nhiên lý do thì còn nhiều, không tiện nói ra. 

Tính tôi nó vậy. Nhưng nói gì thì nói, không phải lúc nào tôi cũng thể hiện như thế (nếu không tôi đã vào phòng phẫu thuật, khoa chấn thương chỉnh hình lâu rồi :]] ). Tôi vẫn thường trưng ra bộ mặt hơi tươi một ít, miệng hơi cười một ít để cho ra một người có thiện chí. Khi cần, tôi có thể chẳng thua kém gì dân Ăng-lê. Nghĩa là trong người tôi vẫn tồn tại những phép lịch sự nhất định. :))

Nhân nói luôn, nhiều người không ưa tôi lắm. Cũng chẳng có gì đáng để buồn phiền về điều đó. Vì không thể khiến ai cũng yêu mình như bản thân họ được :)) Mà tôi thì hầu như chưa bao giờ nghĩ đến chiến dịch cải tạo mình cho vừa lòng quần chúng. Tôi có phải người của quần chúng quái đâu! :))

Tính ra cũng buồn vì thật khó để tìm được một người hiểu mình. Chả phải ai cũng có thời gian mà tìm hiểu một kẻ chẳng liên quan mấy đến đời họ như tôi. Chả bận gì mà làm thế. Tôi từ lâu cũng không còn băn khoăn xem ai đang nghĩ gì về mình nữa. Khi quan tâm đến ai, tôi im lặng quan sát để hiểu họ. Hẳn rồi, tôi có cách của riêng tôi.

Với những hiểu lầm, tôi sẽ học cách lờ đi mà sống. :-)