7/7/11

Like a wind






Tôi trở về nhà vào một ngày mùa mưa. 
Con ngõ đi qua trước nhà chuẩn bị được làm lại, người ta mở rộng ra hai bên, thành thử sân nhà tôi phải lùi vào mất một đoạn. Mẹ tôi đành phá bỏ hàng rào hoa ti-gôn rực rỡ, và để mất một gốc bằng lăng lớn đang nở hoa tím ngát vào tay cánh thợ làm đường. Mẹ tôi tiếc cây bằng lăng lắm, thỉnh thoảng lại chép miệng thở dài. Tôi thì chẳng tiếc đến thế, nhưng cứ bước ra sân nhìn hàng lưới mắt cáo xám lạnh là tôi lại ngẩn ngơ. Trước đây có một người bạn qua nhà từng nói với tôi: "Hoa ti-gôn nhà cậu đẹp lắm, đẹp thế này nhưng có điều không giữ được lâu...". Sao cậu ấy biết nhỉ? Tôi thầm nghĩ về bức tường hoa giờ đây đã không còn, ngôi nhà tôi ở cũng vì thế mà đâm có phần trống vắng. 
Dạo này ngày nào cũng mưa. Những cơn gió lạnh buốt phảng phất hương ngọc lan cứ từ vườn ùa vào khắp nhà. Tôi thường co ro trong chiếc áo bông đỏ rực rồi đi lang thang trong vườn, mân mê những chiếc lá xanh đen trông đến là buồn bã, thỉnh thoảng hái vài trái măng cụt đầu mùa để nhấm nháp. Măng cụt ngọt lịm. Ngọt và lạnh tê tái. Hầu như ngày nào tôi cũng lân la ngoài vườn, chẳng phải để trồng cây cuốc cỏ gì cho cam, tôi chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cây cối để tìm một chút ổn thỏa trong lòng. Hình như đầu óc tôi đã trở nên quá mệt mỏi trước chuyến trở về. 
Sự tĩnh lặng của tôi tạm gián đoạn vào ngày hôm qua, khi em Nguyên lù lù xuất hiện trước cổng, mang theo nào váy, nào đồ trang điểm, nào máy ảnh và cả nụ cười toe toét. Em Nguyên hôm nay khác quá, trông rất có duyên và cũng chín chắn hơn biết bao nhiêu. Trong lúc hai đứa nghịch ngợm trang điểm tôi đã nghĩ: "Được nhìn thấy sự thay đổi của một con người theo thời gian quả thật không có gì tò mò và thú vị bằng". Đúng là như vậy đấy... 
Tôi ở nhà vào những ngày mùa mưa. Nắng thỉnh thoảng xuất hiện rất nhạt, và biến mất cũng rất nhanh. Những lúc thế này, tôi chỉ muốn bản thân mình cũng sớm như cơn gió lạnh buốt ngoài kia, để được tan đi thật nhanh và chẳng để lại gì ngoài chút hương ngọc lan thoang thoảng đến nao lòng...