2/7/14

/dʒu´lai/








Mưa
Mưa hầu như suốt ngày.
Cả tuần nay tôi đều nghe All for Nothing của Linkin Park trong lúc làm việc. Mưa lạnh quá, hai đầu gối lạnh như băng cứ tê rần rần. Mẹ cảnh báo rằng chả chóng thì chầy tôi cũng sẽ mắc chứng viêm khớp.
Tôi không ưa gì cái mùa mưa ở phố núi buồn tẻ. Lạnh lắm. Lạnh cộng với huyết áp thấp bẩm sinh khiến tôi cả ngày đều còng queo như con mèo hen. Tôi phàn nàn với Sói, phải chi có ai đó chịu nằm cho tôi ôm cả ngày thì sướng. Sói cười hi hi bảo: "Thương con nhóc nhà mình dễ sợ!"


Bận.
Bận tối mặt mũi.
Sáng, trưa, tối, cả ngày cắm cúi vẽ vời và chỉnh sửa. Không truyện, không phim, không tumblr, chỉ xem mấy trận bóng có đội Đức thân yêu đá. Tôi chẳng còn thời gian để mà nghĩ những việc linh tinh khác. Thành thử tôi thấy, bận rộn đôi khi cũng là liều thuốc điều trị tinh thần thật tốt. Chẳng biết con bé Bệnh, em Cantarella hay cậu Khoai Tây Béo, bọn họ có bận rộn lắm không, nếu có, tôi tin rằng họ sẽ cảm thấy hạnh phúc.


Một đứa con
Sói đang rối bời với những thủ tục nhận con nuôi. Cái sự kiện cậu ấy sắp có một đứa con khiến đám bọn tôi chấn động suốt từ tháng trước đến giờ. Mấy người bạn cũ thảy đều kinh hoàng, còn tôi, chả biết làm gì ngoài việc lo lắng cho tương lai của đứa nhỏ mới gần hai tuổi và cầu nguyện để Sói đừng quên cho nó ăn uống mỗi ngày. Chuyện về đứa nhóc đấy cũng thật thú vị, có lẽ tôi sẽ để dành kể trong một entry khác.
Thử nghĩ mà xem, bạn hai mươi ba tuổi, bạn làm việc như điên, và bạn có một đứa con bắt đầu biết gọi tên mình. Ôi trời ơi...!



Tháng Bảy xấu xa kinh hoàng!