13/7/14

The meaning of Happiness





Đời rộng quá mà vẫn có những người tìm ra được nhau ♥


(From tumblr humansofhanoi ) 
(English caption below) 
"Chuyện của chúng tôi bắt đầu rất ngộ. Anh ngồi ghế đá, thấy tôi mặc bộ quần áo đỏ hồng trông cũng xinh gái nên ngỏ lời muốn đi chơi với tôi. Từ lúc đó chúng tôi cứ cuốn lấy nhau như keo dính chuột. Đến lúc phải xa anh, anh thơm lên má tôi một cái và tôi đã khóc, nước mắt của một người phụ nữ phải chia tay một người bạn, người chồng vì tôi đã trót yêu anh ấy mất rồi. 
Chúng tôi đều là người khuyết tật, thần kinh tôi không ổn định vì di chứng viêm não hồi bé, chân tay cứ bủn rủn, lên Hà Nội tiền không có nên đành hành nghề mại dâm ở vườn hoa, ghế đá này. Anh ấy lớn tuổi rồi, ngay cả nắm lấy tay tôi mà tay cứ run hoài. Buồn cười nhất là khi nói thương tôi cũng không được tròn và rõ tiếng. Nhưng chính vì vậy mà chúng tôi càng thương nhau và thông cảm cho nhau nhiều hơn. Anh ấy đã vứt bỏ tất cả để yêu một con người như tôi thì tôi cũng có thể vứt bỏ tất cả để yêu một người như anh ấy. Đời tôi cũng chẳng tốt đẹp gì mà sao anh vẫn có thể tha thứ và thương yêu tôi. Bây giờ tôi không chỉ sống cho bản thân tôi mà cho cả bản thân anh ấy. Dù sống hay chết, dù nghèo khổ bao nhiêu tôi cũng không làm cái nghề này nữa. 
Đêm nay tôi thao thức cả đêm không ngủ được vì mai anh ấy sẽ đến và đưa tôi về nhà anh chơi. Tình yêu này chính là cơ hội để tôi bước sang một trang mới, một trang khác hoàn toàn.”

"Our story started out in a funny way, kind of. I was wearing a pink dress that day. We were sitting on the same park bench when he talked to me and asked me out for a date. We’ve been glued together since that moment. I can recall everything about that day, that I cried when he kissed me goodbye. I cried like a woman whose best friend or husband is never going to be seen again. I loved him too much. 
We both have disabilities. I have a mental illness resulted from brain inflammation when I was young. I came to Hanoi with no money and turned to prostitution to survive; my area is around here. He’s older than me, his hands shake when he holds my hands and his “I love you”s always come out incoherently. But it’s exactly why we love and absolutely sympathize with each other. He loves me for who I am, knowing full well I don’t have a normal life; he threw away everything he had to be with me and I’m willing to do the same for him. I’m living my life for the both of us now and I can’t continue with this anymore. If I have to choose between death and doing this, it won’t be the latter.

Right now I can’t sleep. He invited me to visit his house and for the first time, I’m coming over tomorrow. Our love is an opportunity for me to open a new chapter of my life, a completely different one."