30/11/18

5 for the end of November




Chiang Mai . Tháng 11


1. Bóng lưng ở Chiang Mai 
Đó là một tiệm ăn Đài Loan. Chúng tôi ngồi ăn tối ở chiếc bàn đá kê ngoài trời. Anh chàng người nước ngoài một mình đạp xe đến, chọn ngồi tại chiếc bàn đơn ngay sau lưng tôi, ăn uống lặng lẽ. Được một lúc, vì muốn hút thuốc lá nên anh chàng ra tận mép đường, ngồi xuống cách chúng tôi một quãng xa xa và châm một điếu. 
Trăng sáng. Trời trong. Khói thuốc bay theo làn gió rất nhẹ. Tôi ngồi nhìn bóng lưng của con người xa lạ đó, vừa thấy thanh thản, vừa thấy cô đơn. Tôi đã thật lòng muốn ngồi cạnh để gục đầu xuống tấm lưng ấy một lúc và mong khoảnh khắc đó đông cứng lại như đá hoa cương. Tất nhiên tôi không làm vậy. Nào có mấy khi tôi làm điều mình thật lòng muốn đâu (thật may!)... Tôi chỉ ngồi đó mà nhìn, cảm thấy cả đời mình rốt cuộc vẫn chỉ đứng sau lưng mà nhìn, để rồi mỗi khi thấy bất kỳ bóng lưng xa lạ nào, tôi đều chùng lòng nghĩ về một vài bóng lưng thân quen.

2. Bác sĩ nói tôi đáp ứng không tốt với quá trình điều trị. Tôi gật gù. Bác sĩ xích lại gần tôi, đổi giọng thủ thỉ giải thích. Tôi tiếp tục gật. Bác sĩ dần chuyển sang an ủi, gần như muốn động viên tôi. Tôi hơi tủi thân. Có những lúc, ngoài bác sĩ ra, làm gì còn ai nói lời an ủi tôi.

3. Cho dù chúng mình 30 tuổi thì cậu ấy vẫn thế. Cậu ấy mãi mãi bị khóa trong căn phòng của thời niên thiếu. Không thể cùng chúng mình lớn lên. Không thể cùng chúng mình già đi. Đó là lý do chúng mình chẳng thể tìm thấy ý nghĩa của việc trưởng thành.

4. I'm a fool to want you 
Khi Juan mở bài này, chúng tôi đang nằm dài trong căn phòng xinh đẹp trên lầu hai và ngắm bóng nắng rung rinh trên vòm cây xanh mát ngoài lan can. Quãng gần trưa dịu dàng và uể oải. Juan kể về cuộc đời buồn của Chet Baker khiến tôi cười một trận. Tiếng cười mất hút vào khoảng không yên ắng. Khoảnh khắc ngây người cảm nhận cơ thể rệu rã theo từng nốt nhạc và sự yên tĩnh ấy, tôi đã muốn mình tan biến biết bao. 

5. Tôi muốn mình tan biến biết bao...