15/11/18

5 for today



1. A girl walks home alone at night (từng nói về phim này rồi) chỉ là một bộ phim đen trắng của Iran, kể về cô nàng ma cà rồng Hồi giáo nọ thường loanh quanh trong một thành phố nghèo nàn, buồn tẻ, thi thoảng sẽ lựa chọn kẻ xấu tính xấu nết nào đó để hút máu đến chết. Trong phim có một vài đoạn nhạc điện tử ma mị, kiểu như nhạc phim Only lovers left alive, còn lại ám ảnh nhất vẫn là tiếng rột rột, lạo xạo của chiếc ván trượt trên mặt đường và cả những lúc không có âm thanh gì. Tôi không biết sao hồi đó mình lại ngồi xem hết bộ phim. Có lẽ vì tôi bị cuốn hút bởi sự trống rỗng nhưng vẫn đầy bức bối của bầu không khí trong đó. Mà cũng có lẽ vì tôi mệt mỏi nên tôi muốn nhìn ngắm những kẻ sống vô định và cô đơn trên một tinh cầu cô đơn trôi vô định.

2. Mỗi lần mở cuốn Hoàng tử bé ra, tôi đều cảm thấy như có một cơn gió khô băng qua hoang mạc lúc nửa đêm rồi ùa ra khỏi từng trang sách. Thế giới trong đó thật tĩnh mịch và trống vắng. Liệu đây có phải là sức mạnh của ngôn từ không...

3. Từ hồi được Khoai Tây cho cuốn sách Cô gái Hà Nội mập mặc burqa, đôi lúc tôi lại lôi ra đọc như một cách để trốn tránh muộn phiền. Chuyến phiêu lưu của cô nàng mập ấy thiệt nhộn nhạo, lóng ngóng và đầy rủi ro. Nhưng tôi lại thấy thích. Có lẽ tôi mắc hội chứng sợ hãi những thứ ổn định, ăn chắc mặc bền mà người ta hay rao giảng.

4. Bỗng nhiên tôi nhận ra thái độ hằng ngày của tôi đối với mẹ thật khắc nghiệt. Gần đây, tôi đã suy nghĩ chuyện này suốt mấy tối liền trước khi đi ngủ. Tôi có thể cư xử như vậy đối với mẹ chỉ vì bà là mẹ của tôi, và bà sẽ luôn bỏ qua cho tôi (chứ không như những người khác, rất có thể tôi sẽ bị đánh cho nhập viện vì thái độ kinh tởm của mình). Càng tua đi tua lại từng cái chau mày nhăn mặt, từng câu nói gắt gỏng khó chịu trong đầu, tôi càng hoảng sợ vì nỗi bản thân mình dần có xu hướng trở thành kẻ mình ghét nhất. 
Tôi hoảng lắm. Tôi sợ đến nghẹn thắt ở lồng ngực. 
Chẳng phải mẹ đã chấp nhận con người tôi từ bé đến lớn sao? Vậy cớ gì tôi cứ đi soi mói từng lỗi lặt vặt hằng ngày của mẹ để rồi ép bà phải sửa cho bằng được. Chị bạn tôi cảm thông và nói rằng tôi đang bị ảnh hưởng phần nào bởi chứng bệnh của mình, rằng tôi bị ám ảnh nặng. Nhưng tôi cứ có cảm giác như mình đang vin vào cớ ấy để áp bức và gây khó dễ cho mẹ.  
Sao tôi có thể làm vậy với người đã luôn tha thứ cho cả cuộc đời chả ra gì của tôi chứ...

5. Thôi, tôi leo lên giường đắp chăn đây... giá mà khóc được một lúc thì hay...