1. Lúc nào tôi cũng chỉ được nghe một trong hai đáp án sau khi có ai đó cố phiên ra tên tôi từ cụm "vuthuyngocha":
- Vũ Thúy Ngọc Hà hả em?
- Thế là Vũ Thụy Ngọc Hà hả?
Cuộc sống đôi khi tẻ nhạt như vậy đấy.
2. Hôm nay ra phố. Đến khúc ngã tư, chúng tôi thấy trên mặt đường còn vài mẩu xe máy vụn nát, một đôi dép phụ nữ nằm chỏng chơ, và ngay sát vỉa hè là chiếc mũ bảo hiểm của trẻ con màu xanh Doreamon lăn lóc. Có lẽ một người mẹ chở con đi học vào sáng thứ hai đầu tuần nhưng chỉ đi được đến đây... Có lẽ vậy.
3. Đến sợ mấy app selfie. Dành một lúc để vọc vạch cái ULike xem thế nào, và dù đã giảm các chế độ làm đẹp xuống dưới 30% nhưng tôi vẫn thấy con bé nào xinh xinh trong ảnh chứ chả phải mình :)) Nhìn nhìn một hồi lại còn sinh ra ảo giác nghĩ rằng mặt mình chính là như thế. Quá kinh khủng. Thôi, từ nay chị đây không thèm rớ vào nữa.
4. Côn Lăng nhà chúng tôi là một cô bé mèo khiếm thính. Tiếng kêu của nó to hơn, khó nghe hơn những chú mèo khác trong nhà, bởi nó không biết âm thanh nó tạo ra như nào cả và không tiết chế được âm thanh đó. Mỗi lần nghe nó kêu hay nhìn vào đôi mắt ngô nghê của nó, tim tôi như hụt mất một nhịp. Mỗi lần lẹt xẹt đi ngang mà nó vẫn say mê chìm trong giấc ngủ không có phản ứng gì, tim tôi cũng hụt mất một nhịp. Cô nhóc mèo tội nghiệp của chúng tôi...
5. Bảo bối nhà mình lên xe và mình cũng say xe theo. Êu ưi ~ thiệt đáng sợ quá đi mà ~