20/2/13

Tôi nên làm gì...




... nếu một buổi sáng giật mình tỉnh dậy bởi tiếng nức nở của mẹ ngoài phòng khách? Cái âm thanh nghèn nghẹn đó, kết quả của những lo lắng dồn nén hàng nhiều năm trời, đang từ đầu dây điện thoại bên này nặng nề trôi đến đầu dây ở một nơi khỉ gió chết tiệt nào đó bên kia.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia đã vung vãi tiền đi khắp nơi để chi trả cho cái sĩ diện của mình, đặt người đàn bà tội nghiệp ở đầu dây bên này vào giữa những khoản nợ nần quá lớn và những áp lực xã hội đầy mệt mỏi, sau đó thì phủi tay mặc kệ mọi thứ rồi trốn đi. Khốn một cái là, ông ta trốn đi, không phải vì sợ không trả nổi nợ nần, mà vì sợ cái sĩ diện cuối cùng của mình bị sứt mẻ. Vâng, ở đầu dây bên kia chính là ông bố bạc nhược của tôi.

Tôi nên làm gì, khi mẹ tôi đã đủ dũng cảm đến nỗi không cần một lời động viên hay một cái vỗ vai an ủi nào cả. Sau những cuộc điện thoại ngắn ngủi như thế, bà vẫn bông đùa với tôi, chỉ có đôi mắt ráo hoảnh là hướng về một nơi nào đó mờ mịt tít phía xa. Cho nên, sau khi đã nằm nhìn những đốm nắng ban mai rung rinh trên trần nhà dễ đến hai chục phút, cuối cùng tôi đã bước xuống giường, thay đồ, đánh răng rửa mặt, rót cho mình một cốc sữa đậu nành rồi đi xuống bếp, tôi cười toe hỏi mẹ: "Mới sáng sớm ra đã làm gì mà trông mặt mũi nàng sưng húp thế kia?".

Vậy đấy, điều duy nhất tôi có thể làm tốt đó là cố biến mình trở thành một khoảng bình yên nhất có thể bên cạnh người phụ nữ nhỏ bé tội nghiệp đó. Bởi cái thế giới tĩnh lặng lúc 6 giờ sáng ấy đã vỡ vụn ra thì mãi mãi cũng chẳng thể hàn lại được, mà nhà này thì đã có đủ những cơn giông tố rồi.

Nói ra thì cũng thật đau lòng, nhưng thà cứ cười một cách ngốc nghếch còn hơn ôm nhau mà khóc nỉ non. Phải vậy không, mẹ?