1/2/13

Tự sự





Nếu có bị tổn thương sâu sắc như ngày hôm nay, thậm chí là tổn thương gấp nhiều lần như thế này thì cũng chỉ có thể nuốt tất cả vào trong thôi, chứ biết làm gì được nữa. Một khi quyết bỏ lại tất cả phía sau, nghĩa là em đã tự xếp mình vào cùng hàng với đá cuội. Bước vào cái hàng dài cô độc này là do em tự lựa chọn, bằng ý chí của chính em. Em nhớ không? Nếu em bị đá đi, bị ném đi, thì phải nhớ rằng vì em đã chọn mình là đá cuội. Người ta bảo rằng, từ cái tuổi 18 trở đi em sẽ phải tự chịu "hoàn toàn trách nhiệm" chính là thế đó. 
Tôi hiểu, em là cô gái giàu lòng tự trọng và vô cùng kiêu hãnh. Chắc chắn em sẽ huy động tất cả nội lực từ bên trong cơ thể bé nhỏ của em để hút toàn bộ thương tổn vào trong mình, thà để cái thế giới ngoài kia kiệt khô đi như sa mạc chứ em nhất định sẽ không tự đem mình nhấn chìm trong biển nước mắt. Tôi ghét em, ghét cay ghét đắng con người cứng đầu cứng cổ của em. Nhưng còn trái tim và tâm hồn em thì tôi ghét làm sao cho đặng? Chúng đang cần được giúp đỡ, bởi lẽ sắp hết chỗ để có thể vá víu cho nhau được rồi. 
Em này, đã hơn một vạn lần, tôi những muốn ôm chầm lấy trái tim em để dùng hơi ấm của mình chở che cho nó, nhưng tôi không dám, một vạn lần không dám. Vì xé nát con người em để chạm được vào trái tim đó thật tình quá nhẫn tâm. Cho đến ngày hôm nay, khi nhìn thấy em, có những lúc tôi thật sự hối hận vì đã nuông chiều lòng kiêu hãnh của em đến thế này.
Tất cả những điều tôi nói đó, em có hiểu không?