28/4/17

5 for today



1. Hôm ngồi trên xe ô tô, cạnh tôi là một tên thanh niên đeo kính, khá trẻ trung, có vẻ đang đi công tác đâu đó. Vừa ngồi vào ghế đã vội vàng dạng chân dạng tay ép tôi qua một bên để đề phòng tôi dành chỗ. Tôi tự nghĩ, người mình mỏng như lá lúa thế này, đến ngồi cũng đã cố nép vào nhường cho người khác, không biết nó mưu hèn kế bẩn với mình như vậy để làm gì. Thế xong tên này vừa ngồi vừa càm ràm nhiếc móc gã tài xế vì cái tội đưa xe đến đón chậm. Tài xế hỏi anh đợi lâu chưa. Cáu bẳn đáp rằng đợi cả năm phút mà vẫn không thấy xe xiếc gì cả. Tài xế chán chả buồn nói nữa. Tên thanh niên lại móc điện thoại ra chúi mũi đọc lấy đọc để thứ gì đó. Tôi liếc mắt qua nhìn thấy mấy chữ to đùng "Ebook Dám Nghĩ Lớn". Ồ, đúng là người nào sách nấy. Thôi, cứ đọc thêm nghìn năm nữa đi, tôi thật muốn xem thứ não hạt nho như tên này có nghĩ ra được cái gì lớn không. 

2. Khá là vi diệu khi được ngồi trên một chuyến bay có hai tiếp viên nam, một người rất giống Viên Hoằng, một người lại có nét giống Kang Ha-neul. 

3. Nếu cần mô tả một người đàn ông lịch lãm pha trộn với một gã trai bụi bặm và nổi loạn, tôi sẽ nghĩ đến Steve Aoki. Không thể gọi Aoki bằng từ đẹp được, phải gọi là chất chơi.

4. Việc tốt, dù chỉ có một người làm thì nó vẫn là việc tốt. Việc xấu, dù thiên hạ ai cũng làm thì nó vẫn mãi là thứ xấu xa thôi. Có một mẩu lương tâm mà cũng không giữ được, để cho số đông rẻ tiền đàn áp, xong lại viện cớ do xã hội và chế độ đưa đẩy, không thể không làm, người như vậy có tư cách gì để nói chuyện với tôi đây?

5. Trời oi và ẩm ướt, mưa rào về chiều. Tôi lướt qua bài báo liệt kê 10 bộ phim làm người ta đau lòng đến mức không thể xem lại lần hai (*click here*), chịu đựng cảm giác "nhàm chán đến mức không có cảm giác gì" của một người đã xem hết những phim trong list này từ lâu.
Đang là tiết Cốc Vũ, và tôi vừa mua một cây son màu cam.