1/5/17

Nhìn đường qua kẽ ngón tay



21:01 
Trời đang mưa tầm tã. mình buồn hiu, bèn lục phim Sông Tô Châu ra xem lại. Xem xong càng buồn, còn vô cớ nhớ ra một chuyện từ hồi nào mà quên chưa ghi chép vào đây. 
Mình nhớ, bọn mình từng ngồi xe máy lao thật nhanh trên phố đông nghẹt người. Lúc dừng đèn đỏ, mình đưa hai tay ra trước bịt mắt rồi hỏi có nhìn thấy gì không. Mình bảo nếu không thấy thì tốt, vậy bây giờ bịt mắt lái xe, xem thử có đâm vào ai không nhé. Thế rồi đèn xanh. Xe bắt đầu chạy chầm chậm về phía trước. Mình đòi chạy nhanh nữa lên. Xe hơi loạng choạng nhưng cũng bắt đầu chạy nhanh thật. Mình ồ lên kinh ngạc vì bọn mình thật may, bịt mắt vậy mà vẫn đi được, không đâm trúng ai cả. Được một lúc thì mình buông tay ra, ỉu xìu ngó gương chiếu hậu và than chán vì chẳng thấy có nguy hiểm hay kích thích gì hết. Thế là mình nghe tiếng cười ha ha rõ sảng khoái. Hóa ra mình đưa tay bịt mắt nhưng lại chểnh mảng, người lái vẫn nhìn thấy đường qua những kẽ ngón tay, còn đứa ngồi sau là mình vẫn nghênh ngang mà không hay biết. Mình nhíu mày hỏi sao dám nói dối mình. Đáp rằng thích thì nói thôi. Mình ngẩn ra một lúc rồi bật cười. Lần đầu tiên mình cười vui vẻ khi nghe người khác nói dối, cũng là lần cuối cùng luôn. 
Đó là một trong những mối quan hệ không ràng buộc của mình. Bọn mình gặp dịp thì vui, thỏa thuận quen nhau vài tuần rồi thôi. Vì không bao giờ có nhiều thời gian cho một thứ quan hệ như vậy nên chẳng ai buồn truy xét quá khứ hay tương lai của đối phương, mình và bọn họ chỉ đơn giản là không lãng phí thời gian, tranh thủ làm những điều điên rồ hay thậm chí là tầm thường, miễn không phải đối mặt với những ngày nhàm chán là được. 
Không biết từ lúc nào mình đâm quen với những mối quan hệ như thế, và cảm thấy thật xa lạ với khái niệm "có ai đó vẫn còn nhớ hay nghĩ về mình". Thà ngắn ngủi, nhưng có người chịu dung túng, để mặc mình làm những chuyện điên rồ vốn đã thành bản chất của mình thì vẫn hơn... và sau đó quên mình đi thì vẫn hơn...