11/1/19

Tôi dạo này



- Dạo này đôi mắt cọt kẹt như cánh cửa vào ngôi nhà hoang, chẳng thể trào nước mắt được trừ những lúc bất ngờ nhìn thứ ánh nắng gay gắt của ban trưa. "Buồn cũng khó mà khóc được" theo đúng nghĩa đen đây. Đôi mắt này quả nhiên hợp với gương mặt vô cảm khó chịu của tôi lắm.

- Nhớ hồi tháng 11 tôi có thiết kế và cắt may trang phục biểu diễn cho đám học trò nhỏ của mợ tôi không? Hôm đi Chiang Mai về, mợ tôi khoe lớp mợ được giải nhì đó. Tôi cười hỏi sao không được nhất mà chỉ được nhì, mợ tôi bực bội kể có cô giáo nọ trong ban giám khảo không thích mợ nên chấm thiên vị cho lớp của cô ta, khiến cả trường đều bất bình thay cho lớp mợ. Tôi lại cười. Không sao. Đám trẻ con vui là được. Chúng ta vui là được (vì chúng ta giỏi ai cũng nhìn thấy mà muahahaha).

- Hôm nọ chị vợ anh giám đốc hàng xóm đã đạt đến cảnh giới làm người mới. Chị ta chạy ra yêu cầu bác hàng xóm đối diện phải dọn chỗ cỏ khô đang chất thành đống trên chính-phần-vỉa-hè-nhà-bác-ấy đi, để chị ta có chỗ đậu xe ô tô hằng ngày. Tất nhiên lời yêu cầu này bị từ chối kèm theo một tràng la mắng. Cũng khó trách được bác kia, khi mà mình bị người ta yêu cầu phải nhường đất của chính mình để làm bãi đậu xe cho người ta thì, hiển nhiên, mình cũng được quyền bực bội và phản đối chứ.

- Sau khi thu hết can đảm (thứ mà tôi thường không có vào những lúc cần có), cuối cùng tôi cũng đã cố gắng tập xe máy được một quãng ngắn dưới sự hộ tống của thằng em. Một quãng ngắn. Ngay sau đó tôi ỉ ôi bảo không đi được nữa và vòi vĩnh đòi thằng em tôi chở đi dạo quanh phố. Tôi đúng là dạng không có chút tiền đồ gì. Tin vui cho nàng Bịnh, trong vòng một năm tới nó chả cần phải nghĩ đến việc mời tôi đi ăn một bữa cơm nào :"))

- Bơ em của nàng Bịnh đã tròn 1 tuổi rồi. Chân dài tới nách nhe. Chẳng mấy chốc mà lớn lên thành soái ca ngôn tình trong truyền thuyết đâu. Vẫn nghe các dì các mẹ than "con trẻ lớn nhanh, chúng mình già nhanh", quả đúng thật.

- Dạo này thường đọc Thị trấn Mèo, Cáo Hạt Mè học làm yêu tinh và xem phim Minh Lan Truyện nhân lúc thư nhàn. 

- Tôi vẫn mất ngủ như trước nay luôn thế. Hễ không ngủ được tôi liền lục ngăn kéo và lôi ra chiếc túi zip nhỏ quen thuộc. Bốn điếu cần sa vẫn còn đấy mà tôi không nỡ lấy ra. Chúng là nỗi buồn ẩn trong ngăn kéo của tôi, chỉ có thể gìn giữ mà chẳng thể chạm vào.

- Gần đây, trong lúc nghe lại Châu Thâm hát khúc Chiếc dù màu xanh, tôi tình cờ nhìn thấy bên dưới có bạn bình luận: 
Cuối cùng mình cũng hiểu tại sao một phần của bộ phim lại có màu đen trắng: Vì nếu Ian không tìm thấy Kelly, thế giới sẽ không có màu sắc. 
Và một bạn khác đáp lại: 
Nhưng cuối cùng, trái đất vẫn đầy đủ sắc màu như vốn dĩ nó vẫn có, chỉ có điều Ian không phải là người bên cạnh Kelly mà thôi... 
Trái Đất nào có bao giờ mất đi màu sắc, nhưng chỉ vì không có người đó mà đôi mắt này chẳng thể thấy được màu sắc gì nữa. Có phải vậy không...?

- Ngày hôm nay là ngày gì vậy...