11/4/19

5 for today



1. Đôi khi tôi nghĩ mình đang lang thang ở một thế giới mà không ai chạm đến được. Đó là niềm vui hay nỗi bất hạnh của tôi? Và đó là tin vui hay tin buồn cho người khác?

2. Hễ đọc tiểu thuyết của Murakami hoặc Banana, tôi liền muốn sống luôn trong những câu chuyện đó. Tôi không có mong muốn này khi đọc tiểu thuyết của những tác giả khác. Mà tôi cũng chẳng thích Murakami hay Banana hơn bất kỳ ai, tôi chỉ cảm thấy an toàn khi ẩn nấp trong những câu chuyện của hai người họ.
Chẳng vì lý do gì.
Chẳng vì lý do gì cả.

3. Thành thực mà nói, có vài lúc tôi muốn quay trở lại sống một mình trong căn phòng trọ tồi tàn ở làng đại học, châm lửa hút cho xong một điếu thuốc, tạt sang tiệm tạp hóa mua lon bia và túi tôm cay, hoặc đi dạo dọc theo con đường ồn ào nhòe nhoẹt ánh đèn của những cửa tiệm này nọ. Một chốn lộn xộn, lòe loẹt và tồi tàn, nhưng đem lại cho tôi cảm giác thân thuộc của một người bạn lâu năm. Từ khi rời nơi đó, tôi dù có bước chân vào bao chốn lộng lẫy xa hoa cũng chỉ thấy mình bơ vơ như con búp bê rách nát đứng trong tủ kính của một tiệm đồ chơi tọa lạc ngay trung tâm thành phố. Hào nhoáng. Nhưng mà cô đơn. 

4. Tôi hơi chán khi phải nói chuyện với một người tin chắc nịch vào mục đích cuộc đời họ. Lúc nào cũng vậy, sống hết mình, tiến thẳng về phía trước, khí thế bừng bừng... nói chung là một chuỗi những hành động gì đó trông tích cực lắm... Cả người đều như một căn phòng lúc nào cũng sáng choang, không có lấy một góc tối để mà trú ẩn và ngủ gục. Sao họ không thấy chán nhỉ, hay thấy mỏi mắt, hoặc tê chân, hoặc muốn nằm rũ ra lẩm nhẩm một đoạn nhạc vu vơ? Sao đầu họ không bao giờ có lấy một tia hoài nghi về ý nghĩa của thực tại? Sống mà không thèm buồn, nghĩ thôi cũng đã thấy buồn chán quá chừng.

5. Gần đây tôi có ra siêu thị mua được mấy gói mì tương đen. Về đun nấu đảo trộn một hồi cũng được một tô đầy. Rồi tôi ăn với mấy trái cà chua dại và vài thứ rau thơm bứt trong vườn, vừa ăn vừa tỉ tê mấy chuyện ngây ngô với Bớp em (nhân tiện, cho những ai chưa biết điều này, tên thật của Bớp là Bột Nhi Hải Nha). Tôi chợt nghĩ, cứ thế này rồi có khi tôi sẽ chẳng còn nhớ mình là ai và mình đã bao nhiêu tuổi nữa đâu...