21/4/15

...





Nhiều năm trước, tôi cũng đã từng bị lạm dụng và quấy rối như họ, những cô bé ở hồ bơi đó. 
Khi ấy, tôi đứng tựa nghiêng vào một cây cột, có một người từ phía sau kéo tôi áp sát vào người gã, và những ngón tay của gã bắt đầu sờ soạng thô bạo. Tôi cảm thấy thế nào ư? Kỳ thực, ngoài việc hơi giật mình vì bị kéo ngược ra sau thì tôi... chẳng cảm thấy gì cả...
Tôi chỉ nhớ rằng mình cứ đứng bất động như thế mất một lúc, tai nghe hơi thở dồn dập từ kẻ phía sau mình. Chẳng hiểu sao thứ không khí nóng ran đó lại khiến tôi chán nản và mệt mỏi đến vô tận. 
Dường như cảm thấy tôi có gì đó không ổn, không giống bình thường, cánh tay đang siết chặt tôi hơi buông lỏng, tôi nhờ thế mà có thể từ từ quay lại nhìn ngắm từ đầu đến chân kẻ giở trò với mình. 
Tôi uể oải cười nhạt. Cố gắng nén tiếng thở dài. Gã kia vì vậy mà chửi thề một câu, xô ngã tôi rồi quay người lẩn vào đám đông, cứ vậy mà bỏ đi. Còn tôi, lại đi tìm một cây cột ở một góc khác, uể oải tựa lưng vào đó và tiếp tục chìm vào những suy tư của mình, thỉnh thoảng chỗ mé đầu bị đập vào cây cột còn nhoi nhói đau, đến giờ tôi vẫn cảm nhận được cái đau đó. 
Chuyện chỉ có vậy. Xem chừng còn nhẹ nhàng chán, nên nhiều khi tôi nghĩ mình chẳng cần kể với ai, bởi nó chỉ như một cơn gió thoảng qua cái thế giới đã bốc mùi hôi thối như xác chết này. Tại sao gã kia lại bỏ đi? Vì gã không cảm thấy được nỗi sợ hãi và tủi nhục của một đứa con gái bị quấy rối tình dục ư? Vì tôi cứ oặt ra như cọng mì mà không phản ứng gì ư? Hay vì cái nhìn chán chường vô giới hạn của tôi? Tôi không đoán được. Đối với tôi mà nói, chẳng có gì vào thời điểm ấy kéo được tôi ra khỏi nỗi mất mát phẳng lặng đến đáng sợ trong tâm trí mình. Cái trò lạm dụng đó thì có đáng gì đâu... 
Thế giới này thực sự méo mó và bệnh hoạn. Nó vò nát những thứ xinh đẹp và yếu mềm kia rồi nhào nặn thành mấy vật thể dị hình dị dạng tràn lan khắp nơi. Đôi khi những kẻ xấu xí lệch lạc thì tồn tại được, và đôi khi mấy cô bé đáng yêu lại biến thành bia ngắm của những tổn thương nặng nề. 
Tôi có thể vượt qua được hàng bao nhiêu chuyện ghê tởm vì bản thân tôi cũng khoác một lớp da ghê tởm mà đi lang thang trong xã hộ này, còn những cô bé đó, làm cách nào để họ vượt qua được đây? Liệu họ có như tôi năm ấy, ngồi tựa cây cột, chìm vào một thế giới xa lạ, hoàn toàn bỏ qua tất cả những ánh nhìn hiếu kỳ của hàng bao nhiêu người đi qua đi lại, đến lúc đứng lên mới hờ hững cài lại mấy khuy áo đã bị giật tung đến hơn nửa không? 
Liệu bây giờ có một ai đó đến bên họ để cài khuy áo lại cho họ không...
Tôi thì chỉ thấy có những người cầm điện thoại chụp hình họ rồi up lên facebook thôi...