30/4/15

Tôi nói với họ


Nàng Bệnh:
Tao mơ thấy tao với mày nắm tay nhau đi ra bãi biển. Tao mặc một cái áo ren vàng nhạt, còn mày mặc quần sooc trắng. Da mày nâu nâu bánh mật nhìn rất đẹp chứ không có vẻ ốm yếu như lần nọ tao gặp mày. Sau đó bọn mình nằm dài ra bãi cát nhìn nước biển xanh thẫm đánh vào bờ. Đó là giấc mơ về một buổi chiều trên bãi biển thật đẹp. Tao chỉ muốn nói là nhiều khi tao không bao giờ muốn tỉnh dậy nữa. Nghe thật sến súa...

Em Cantarella:
Biết hôm nay chị gặp ai không? Là Nguyên đó. Cô nàng thình lình đứng trước cánh cổng bong tróc nhà chị khiến chị gần như là bất ngờ. Lúc ngồi dưới tán cây lộc vừng xơ xác nghe Nguyên thao thao kể chuyện trên trời dưới bể, bầu không khí thì cứ nóng hầm hập khiến người ngây cả ra, chị chợt cảm thấy cô nàng giống con sáo nhỏ vô tình bay lạc vào khu vườn vô thanh của chị. Chị cảm thấy tâm hồn mình già cỗi và cô độc, tựa như khu vườn nhà chị, lúc nào cũng bao trùm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối và cái oi nồng bức người của một buổi trưa tháng Tư nắng chói chang. Nguyên là con sáo nhỏ không thuộc về nơi này, thế nhưng chị những muốn mọi thứ cứ kéo dài mãi như thế, Nguyên ngồi kể những câu chuyện không hồi kết của cô nàng, còn chị ngả đầu lên lưng ghế vừa nghe vừa lim dim mắt nhìn những cụm mây trắng muốt tròng trành trôi về phía xa, gió thì cứ tiếp tục thổi thứ không khí nóng hầm hập làm cho người ta choáng váng. Nhưng cuối cùng con sáo nhỏ vẫn phải rời đi, còn chị phải trở về thế giới cô độc và tĩnh lặng của mình... À, Nguyên nói em đang ở Kobe rồi, hy vọng em sẽ vui vẻ ở đó, và học tập cho tốt nữa nhé. Tự tin lên cô bé ạ.

Củ khoai ngốc nghếch:
Rồi có khi cậu sẽ thấy, một ngày tồi tệ không phải là ngày có chuyện tồi tệ diễn ra, mà chính là vào ngày hôm đó, mọi thứ đều thật hạnh phúc và tươi đẹp, mọi thứ, chỉ trừ mỗi mình cậu. Ngày vẫn có 24 giờ như thế, và chuyện vẫn phải diễn ra như thế thôi. Vẫn như mọi khi, tôi thật không biết nên nói gì với thằng nhóc như cậu, không biết nên nói thêm gì nữa... Thôi thì can đảm lên, nhé... 

Sonata:
Cô gái năm nay 24 rồi, và cô gái chỉ nghĩ đến công việc cũng như cuộc sống đơn độc đẹp đẽ của mình. Nhưng ngày hôm qua tự nhiên cô gái ước ao đến việc mình có một gia đình nhỏ. Nơi đó người đàn ông của cô gái và cô cùng chấp nhận sống thanh thản dưới một mối quan hệ che mắt xã hội. Mỗi sáng cả hai sẽ vui vẻ tạm biệt nhau để đi làm. Mỗi tối, nếu có thể, cả hai sẽ ăn tối cùng nhau, rồi cô gái chăm nom một chút cho mấy chậu cây be bé xanh rờn trong nhà, còn anh sẽ bận bịu chải lông làm đẹp cho con chó nhỏ của họ. Cô gái muốn trước khi đi ngủ, người đàn ông của cô sẽ thong thả kể cho cô nghe chuyện gì đó vui vui về anh và anh chàng người yêu nào đó ngoài kia, hoặc lo lắng nhờ cô tư vấn vài rắc rối tình cảm vụn vặt nảy sinh giữa bọn họ. Còn cô gái, cô cũng muốn được kể về dự định gom góp tiền để đi thăm thú đâu đó của mình, và nghe anh góp ý nên làm thế này thế kia, rồi anh cũng không quên nhắc cô làm gì thì làm nhưng phải giữ gìn sức khỏe. Những ước ao nhỏ như con kiến của cô gái nghe có vẻ thật ngớ ngẩn đối với vài người, nhưng khó đến vậy sao? Hay là quá vị kỷ nhỉ? Cô gái chỉ muốn một chỗ dựa tinh thần từ một người đàn ông không thuộc về cô và không bao giờ nghĩ đến chuyện ràng buộc cô thôi mà, và cô cũng chỉ muốn mình có thể đưa tay để che chở cho một trong số rất nhiều người đàn ông cảm thấy khó khăn khi phải đối diện với xã hội khắc nghiệt không chấp nhận họ ngoài kia thôi. Cô chỉ không muốn phải nhìn thấy một người như vậy chết dần chết mòn theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng như cái người năm xưa cô từng thấy... Tiếc thay, người đàn ông nào lại chấp nhận một cô gái đầu óc kì dị như cô chứ, làm gì có người nào tin rằng cô đơn thuần muốn che chở cho họ đâu, thậm chí họ còn không cần vòng tay thừa thãi đó nữa kia...