7/4/15

...





. Đến Hội An vào những ngày nắng nóng, nhưng cái oi nồng ở đây giống Sài Gòn nên tôi lại thấy thân quen. Hội An nhiều cây xanh. Thật dễ chịu.

. Tôi thích những món ăn ở đây. Ngon nhất là hàng bánh căn ngay đầu đường Trần Phú (đối diện nhà hàng Như Ý), tuy chỉ nhỏ nhỏ trên vỉa hè thôi nhưng ăn rất ngon và ớt sa tế thì cực kỳ cay. Thịt nướng vỉa hè chỉ có thể tìm được vào tầm 3-4h chiều. Cao lầu đi đâu cũng có, nhưng chỗ trên vỉa hè ngay gần bãi giữ xe trung tâm phố ăn rất được. Bánh mì thì tuyệt, có điều vỏ bánh mì siêu cứng, nên đến giờ hàm răng ọp ẹp của tôi vẫn còn đau ê ẩm.

. Thích nhất là buổi sáng sớm đi dạo phố cùng em tôi và Juan. Phố vắng, chẳng có khách du lịch tầm này. Những con ngõ nhỏ mát rượi, thoang thoảng mùi rêu và cây xanh, cửa gỗ, tường hoa, vô cùng tịch mịch.

. Lâu lắm rồi tôi không ra biển, nên khi chúng tôi đạp xe tầm 4km ra An Bàng, rồi sau đó đứng vùi chân trong làn nước biển, tôi cảm thấy lòng mình như nhẹ bẫng. Biển ở đây thật hiền.

. Sau này sẽ tuyệt đối không vào Hải's cafe và Reaching Out nữa. Chẳng biết nói gì ngoài từ tệ. Rất tệ.

. Hội An thì cũng như bao điểm du lịch có tiếng khác thôi. Tồn tại những vấn đề kém cỏi đặc trưng của du lịch. Tuy vậy, khi nhắm mắt cho qua những điều đó, trong tôi vẫn còn đọng lại những con ngõ nhỏ cổ kính hiền hòa, những màu sắc rực rỡ lấp lóa, và những người dân địa phương thật thà chất phác. Vậy nên tôi sẽ trở lại Hội An, vào một dịp nào đó trong tương lai.