31/5/16

...




Mười năm trước, chúng tôi từng là những người bạn vui vẻ của nhau, từng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ không có đủ thời gian để ngông cuồng. Nay gặp lại, bạn tôi nheo nhóc với mấy đứa con, đứng từ xa nhìn tôi bằng ánh mắt ngại ngùng xa lạ. Ánh mắt ấy đẩy thâm tâm tôi đến chỗ bối rối, lẽ ra tôi không nên mặc váy áo như thế, không nên tô son rực rỡ đến thế. Tôi hơi hoảng khi thấy bộ dạng của mình đã vạch ra một đường thật sâu ngăn cách hai người, vậy nên tôi quay mặt đi không dám nhìn lâu. 
Ước gì cậu ấy có đủ dũng cảm để chào đón tôi bằng vòng tay ôm nồng hậu. 
Và ước gì tôi có đủ dũng cảm để nói cho cậu ấy biết, tôi vẫn là con bé ngúng nguẩy năm xưa ấy thôi, sao cậu không kệ son, kệ giày, kệ váy áo sặc sỡ đó mà ôm tôi...?