8/5/16

Tào lao



Tôi nghĩ là tôi có 26 phút để viết những dòng này. 
Gần đây nhất có một bận đứa bạn rủ tôi đi cafe, chúng tôi ngồi cùng với hai người bạn của nó, anh chị này là một cặp quen nhau đã lâu năm. Sau khi trò chuyện linh tinh một lúc lâu, chị người yêu của anh ta xin phép vô nhà vệ sinh một chút. Tên bạn tôi nhân đó cười hỏi anh kia: "Chị ấy cũng được chứ hả? Hai người tính khi nào kết hôn?". Anh kia cười đáp: "Được gì, cũng coi là tàm tạm thôi em." 
Tôi, cho đến lúc đó vẫn bị tưởng là một con bé còn đi học, giả vờ ngây ngô thắc mắc: "Tàm tạm là sao ạ?". Anh ta thấy thế thì bảo: "À, thì nói chung là người bình thường, không có gì nổi bật, con nhà lao động ấy mà em. Kể ra nếu lấy làm vợ thì kém kém chút vẫn được, đỡ rắc rối, thật thà một chút cũng dễ quản. Với lại anh cũng bình thường thôi, nên chỉ có thể kén người ngang ngang hoặc kém hơn mình, chứ ai dại với cao làm gì." 
Tôi nhướng mày quay sang nhìn tên bạn, thấy cậu ta gãi đầu, lén lút cười trừ. Anh kia thì ra vẫn chưa nói hết, thấy chị người yêu chưa quay lại nên tiếp tục câu chuyện: "Bây giờ mà kết hôn thì hơi khó cho anh, nhà vợ không có điều kiện, sau này có cần cũng không nhờ vả được gì". Tôi chớp chớp mắt: "Có vẻ phức tạp nhỉ, em tưởng cứ muốn lấy thì lấy, rồi tự làm tự ăn thôi chứ, nếu kết hôn khó khăn thế thì em cũng chả muốn kết hôn đâu!". Anh kia nghe vậy liền cười ha hả, khen tôi nói chuyện dễ thương, rồi bảo: "Tất nhiên là không dễ rồi em! Bây giờ làm gì chả phải tính toán, thời buổi khó khăn mà tự bò lên thì đến bao giờ mới có sự nghiệp được. Như anh chị đây chẳng qua là quen nhau lâu rồi nên đành... thôi..." 
Hừm, nói đến đây thì chị kia từ trong đi ra nên bọn tôi tạm ngưng. Tên bạn tôi thấy tôi buông tha cho gã kia liền toát ra bộ mặt "nhẹ cả người". Lúc sau hai anh chị đấy xin phép về trước, còn lại tôi với tên bạn, tôi bảo: "Kiếm đâu ra đứa bạn hay thật đấy nhỉ!". Cậu ta đảo mắt: "Hồi trước có vậy đâu, mấy năm không gặp ai ngờ lại thế!". Tôi lại nói, không hiểu nếu chị kia mà nghe thấy cuộc nói chuyện ban nãy thì chị ấy sẽ nghĩ gì nữa, chắc phải khó chịu lắm. Tên bạn tôi tiếp lời, ờ, mà có khi chị ta còn nghĩ đi nghĩ lại rồi gật gù chấp nhận số phận của mình, coi đó là lẽ đương nhiên ấy chứ, phụ nữ mà, bỏ ra chừng ấy thời gian yêu đương, đến lúc này gần kết hôn rồi, chả ai dám buông bỏ đâu. Tôi bực mình vặn lại: "Thế cứ nhắm mắt mà lấy loại người ấy à?". Tên bạn tôi khẽ nhún vai chẳng nói gì. 
Ờm... giờ tôi đã lố thời gian những 7 phút rồi, nên chả kết luận gì thêm cho câu chuyện nho nhỏ này được. Tôi chỉ biết từ hôm đó đến nay, mỗi lần nghĩ đến bản mặt của thằng cha kia là tôi lại cảm thấy khó chịu kinh khiếp như thể vừa nuốt 10 triệu viên aspirin rồi chạy bộ 8 ngàn dặm vậy. Thiệt khốn nạn.