3/5/16

Let's leave...







Bạn tôi kể, vợ của người yêu cũ của chị ấy vừa sinh đứa con đầu lòng. Bạn bè biết tin, đứa nào cũng vui, gọi điện tới tấp rủ chị ấy sắp xếp thời gian đi thăm gia đình nhỏ hạnh phúc kia. Chị bảo chị không thể không đi, vì cả hai người ấy đều là bạn tốt của chị. Đời tệ vậy đó. Chị cười nhạt.
Chị nói với tôi, bây giờ chỉ cần tưởng tượng ra gương mặt hạnh phúc của bọn họ là chị ganh tị ghê gớm. Nếu người nằm trên chiếc giường trắng tinh đó là chị, nếu đứa bé hồng hào đang khóc oe oe đó là con chị, và nếu người đàn ông đang mỉm cười với chị là anh ấy... Chị dụi mắt. Chị ghét bọn họ quá. Ghét phải nghe bọn bạn tung hô khen ngợi cặp đôi hạnh phúc, ghét phải hùa vào bảo con bạn mình số sướng, chồng con đề huề êm ấm. Em có biết cảm giác đó như nào không? Chị hỏi tôi.
Tôi nhún vai. Chẳng biết nữa. Tôi chưa rơi vào hoàn cảnh ấy bao giờ, nên chịu, chả biết cảm giác đó nó ra sao. Tuy nhiên tôi vẫn cố tưởng tượng xem, nếu cậu bạn thân của tôi có gia đình và vợ cậu ấy vừa sinh cho cậu ấy một đứa con xinh xắn, vậy tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu như chứng kiến bọn họ vui vầy bên nhau nhỉ? Chắc tình thương mến vô bờ của tôi đối với bạn mình sẽ ngăn tôi khỏi cơn ghen tị đang chực trào ra khỏi mép não, và hẳn tôi sẽ đành yêu con của bọn họ như yêu bạn tôi thôi, chứ chả còn cách gì khác. Nhưng tôi biết cái cảm giác của một người đứng lặng từ xa ngắm nhìn ai đó đang vui vẻ và hạnh phúc trong thế giới của riêng họ. Lúc ấy, tôi có thể thấy gương mặt họ bừng sáng và nụ cười họ rực rỡ, nhưng dù cố đến mấy tôi cũng không thể nào nghe được tiếng cười từng rất thân quen. Giữa thế giới của tôi và thế giới của họ đã có một tấm kính vô hình ngăn mọi âm thanh hạnh phúc ấy đến bên tôi. Thật cô đơn khi ta biết ta không còn là một phần trong thế giới của người mà ta xiết bao yêu mến.
Tôi biết, mặc dù chị đang rất ghét đám người hạnh phúc rực rỡ kia, nhưng chị vẫn hiểu người chị từng yêu thuộc về nơi đó, và chỉ có ở đấy anh mới trở thành người tốt nhất và hạnh phúc nhất. Thế cho nên bà bạn tội nghiệp của tôi mới ngồi đây, với tôi, trong thế giới của những kẻ xấu xa tồi tệ để ghen tị với một thiên thần nào đấy vừa mới chào đời. Chỉ ghen tị trong lòng vậy thôi, để xoa dịu nỗi cô đơn, để ngày mai lại khoác lên chiếc mặt nạ thành tâm vui vẻ mà đến chúc mừng bọn họ rồi sau đó kiêu hãnh rời đi. 
Trong lòng anh và mọi người, chị có thể là kẻ xấu xa nhất, nhưng anh nhất định phải trở thành người hạnh phúc nhất trên đời. Chỉ có lý do đó mới khiến chị kiêu hãnh rời đi. Tôi biết...