16/11/17

5 for today



1. Tôi sinh ra ở Tây Nguyên nhưng nội ngoại tôi đều là người miền Bắc. Nói ra thì hơi vớ vẩn, hồi bé tôi khá là sợ hãi khi phải giao tiếp với người miền Bắc. Ở đấy, hễ phải đi ăn là tôi sợ sẽ có ai đó lao ra quát mắng mình. Hễ phải nói chuyện với các cô các bác thì tôi liền có cảm tưởng họ đang lạnh lùng săm soi tôi như săm soi con ngựa ngoài chợ phiên. Thậm chí có ai tự dưng nhã nhặn với tôi là tôi liền nghĩ họ đang cảnh cáo mình, kiểu như nếu tôi mà không ngoan thì không có nhã nhặn gì sất, họ sẽ cho tôi vài bạt tai. Mẹ tôi kể có lần tôi còn nhất quyết không chịu lên xe ô tô, cứ mếu máo bảo "mẹ với mấy người ngoài này lừa bán con, con muốn về nhà, con muốn về nhà". 
Đến bây giờ, việc kết giao được với một số người miền Bắc khá tốt bụng đã giúp tôi đỡ ám ảnh hơn nhiều. Tuy nhiên, mỗi khi phải giao tiếp với ai ở ngoài đấy, tôi vẫn vô tình tỏ ra thận trọng và cố nghĩ xem họ có muốn bóng gió nhắc nhở gì tôi không. Nói chung trải nghiệm về miền Bắc của tôi không mấy dễ chịu, chắc vì tôi là loại người một khi đã mất cảm tình thì khó có thể vãn hồi.

2. Đời là gì? Chính là lúc ta vừa chuyển sang dùng gói cáp quang để có mạng mạnh hơn thì hai lần đứt cáp liên tiếp ập tới, mỗi lần mất một tháng mới sửa xong. Vậy là từ đó tới giờ chưa một lần nào ta được trải nghiệm cảm giác mạng xịn xò mạnh mẽ cả. Và mới nãy đọc tin thấy bảo mãi cuối năm mới có khả năng sửa cáp xong. Mẹ kiếp.

3. Tôi quen biết không dưới hai người có cùng kiểu tính cách thế này: Nếu họ tìm ra được quán nào ăn ngon, tiệm cà phê nào lạ kỳ, hay một địa điểm tham quan nào đẹp tuyệt, họ sẽ coi đó là bí mật của riêng mình. Họ sẽ nói với mọi người rằng họ không bao giờ tiết lộ cho kẻ khác biết bí mật đó, họ muốn bảo vệ những điều tuyệt vời mà họ đã khám phá được trước đám người thô thiển ồn ã ngoài kia. Họ sẽ cười và tuyên bố: "Tôi biết một chỗ hay lắm, nhưng tôi không bao giờ nói cho các người biết đâu, để các người khỏi kéo nhau đến mà phá tan chỗ ấy ra". Đấy, kiểu kiểu vậy. 
Cũng được thôi. Tôi thì chả có vấn đề gì với chuyện này. Tôi chỉ có thắc mắc duy nhất: Hoặc là nói ra một cách tử tế, hoặc là im lặng tuyệt đối, cớ gì lại đi im lặng nửa vời như vậy nhỉ? Nếu đã không muốn ai biết thì nên im hẳn chứ, cứ lẳng lặng tận hưởng thôi, việc gì phải rêu rao về một bí mật bằng cách nói đó là bí mật nên không thể tiết lộ. Sợ người khác không biết rằng mình cũng có một vài bí mật hay ho chăng?

4. Tôi nhớ ngày xưa đọc Conan, có tập 32 nói về nhóm nhạc bốn cô em tên là Thiên Nhiên Tươi Đẹp gì đấy. Một cô em trong nhóm đã nói thế này: "Hôn nhân là mồ chôn ái tình". 
Ok, fine. Vợ chồng một người bạn của tôi đã li dị. Thật đau lòng khi nghĩ đến khoản tiền mừng to bự mà tôi đã đi năm đó. Hai người họ đã biến tiền của tôi thành giấy lộn. Người ta cưới nhau làm gì để rồi sau đó lại li dị. Người ta vịn vào hôn nhân khi nhận thấy tình yêu bắt đầu chán phèo và có nguy cơ đi vào ngõ cụt ư. 

5. Phật bảo: 
"Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh bố, nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô bố". 
Sau khi google câu này, tôi thấy nó hơi hơi cực đoan. Phật thì cũng ngầu thật đấy, nhưng ông ấy chắc khó mà bắt ai cũng ăn chay được.