18/11/17

5 for today



1. Vừa làm một chuyện ngu không để đâu cho hết :)) 
Đợt rồi vẽ lịch cho khách hàng, người ta đòi tờ lịch tháng 3 phải vẽ cảnh cánh đồng vàng rực và có một cây hoa gạo chi chít bông. Lúc vẽ tôi đã nghi nghi, tự hỏi tháng 3 thì có cánh đồng quái gì màu vàng được, lúc đấy lúa đã chín đâu, hoa cải cũng đến tận cuối năm mới trổ, nhưng vì lười tô sửa nên tôi im im không nói gì. Ban đầu không thấy khách hàng phàn nàn, tôi tưởng có thể thoát rồi, ai ngờ đến mấy hôm cuối cùng họ phát hiện ra và yêu cầu đổi thành cánh đồng xanh, làm tôi sửa hụt cả hơi. Này thì lười. Này thì im im. Tôi đúng là loại thích tự đào hố chôn mình, thiệt đáng đời! :))

2. Vợ chồng anh Đ có một anh bạn đồng nghiệp là người ở thành phố tôi. Anh đó là bạn học cấp III với nàng Y, người chị đã sống cùng tôi mấy năm bên đại học quốc gia. Hôm nọ tôi còn vô tình nhận ra anh ấy cũng là bạn bè với chồng của cô bạn học cùng tôi hồi bé. Ô ye, chuyện này có nghĩa là gì? Có nghĩa là khi người ta sinh ra và lớn lên ở một thành phố bé tí thì tốt nhất ít ra đường thôi, và cũng đừng có làm gì dại dột. Trái Đất tròn, thành phố này tròn, nên đi đâu cũng gặp người quen.

3. Gần đây thấy hơi kiệt quệ. Mắt bây giờ nhận ánh sáng kém đi rồi, khiến việc vẽ tranh gặp đôi chút khó khăn. Mỗi lần vẽ xong cái gì liền phải điều chỉnh tăng ánh sáng lên vài độ so với tranh gốc thì mới bằng độ sáng trong mắt người thường. Nghĩ mà nể mấy người bạn họa sĩ bị mù màu của tôi quá.

4. Suốt 12 năm tiểu học và trung học, tôi rất ghét tới trường. Tôi không thích đi học. Người ta thường hay nghĩ chỉ mấy đứa học kém mới sợ đi học, còn bọn học giỏi phải thích học lắm, nhưng tôi thấy sự thật có vẻ không như thế. Đám học trò yếu kém lại thích đến trường để vui chơi và nghịch phá với bạn bè, chúng khá vô tư, chả suy nghĩ gì nhiều, vì đằng nào kết quả học tập cũng làng nhàng thế rồi. Còn mấy học trò giỏi thì khác, đủ kiểu học thêm học bớt để duy trì thành tích, điểm số hơi thấp tí thôi sẽ bị khiển trách và rầy la. Càng có nhiều, người ta càng phải lo. Sự thật là vậy. 
Tôi ghét học mấy môn vô ích ở trường. Động lực duy nhất để tôi duy trì sự học giỏi của mình đó là chỉ có thành tích tốt thì tôi mới được phép đến thư viện để mượn bao nhiêu sách tùy ý. Tôi mà bị điểm thấp thì cắt hết mọi sở thích, và sẽ bị buộc học cho đến khi nào đạt điểm tốt mới thôi. Nhà tôi nghiêm khắc vậy đấy. Thành ra tôi chả ưa gì những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường đâu. Chúng nặng nhọc như thể một gã phải lê lết cái chân què đi hết chiều dài sa mạc. Buồn chán vô cùng.

5. Ừ...