Phải căng mắt để nước đừng rơi xuống Buồn làm chi, tất cả cũng qua rồi. Chẳng sao cả, chẳng giận hờn chi cả Nghĩ về nhau, thương không hết nữa là Chỉ đau đớn vì cũng nhiều mộng ước Đại mạc còn mơ mãi một lần hoa.
Chẳng sao hết, chẳng đợi chờ chi hết Ta nhốt người nơi dĩ vãng ta rồi Nếu nhớ quá ta sẽ tìm chỗ vắng Bới ngọt ngào trong ký ức ra chơi.
Chẳng sao nữa, chẳng dày vò chi nữa Người mà vui ta cũng thấy yên lòng Nếu người buồn, cứ để cho ta biết Rồi ta xem mình có chết đi không.
Chẳng sao cả, chẳng buồn sầu chi cả Sớm mai ra thấy nắng ở trên đầu Người ta vẫn còn yêu nhau như thể Hết đời này không tính chuyện chia xa.
(Thơ Nguyễn Thiên Ngân. Trong tập thơ của em Juan)