20/6/15

5 for today



1. Tuần rồi, Sói và Kyu lục đục chuyển về Melbourne ở một thời gian. Hai bố con nhà này đi trốn dịch mà vẫn vi vu như đi hội vậy. Hồi cuối tuần trước, nghe đâu Kyu sụt sịt nóng sốt, Sói lo đến phát rồ lên vì nghĩ nó có thể đã nhiễm MERS mất rồi. Quen biết bao năm, hiếm khi tôi thấy cậu ta lo lắng và quyến luyến một người nào đến vậy, thành ra tôi đoán cậu ta hẳn là yêu mến thằng bé thật lòng. Nói đúng hơn, Sói có lẽ đã phải lòng cái không khí gia đình ấm áp giữa cậu ấy và Kyu. Có một loại tình cảm như vậy đấy, cứ thong thả và mềm mại tựa làn nước mát chảy qua khe đá thôi, nhưng vẫn chậm rãi từng chút một mà ngấm vào lòng mình thật sâu. Đối với loại tình cảm này, người ta khó lòng dứt bỏ được.

2. Tôi nhớ có một dạo, một ông bạn ở chung xóm trọ vui miệng bình luận rằng tôi có vẻ như là một đứa vô tâm vô tư, vì thấy tôi chia tay người yêu mà mặt vẫn cứ tỉnh bơ như không, vẫn còn tâm trạng mà ăn ngủ cười đùa... đại khái vậy. Nàng Bệnh lúc đó đã phản bác ông bạn kia mấy câu, kiểu đâu phải cứ đóng chặt cửa khóc sướt mướt mới gọi là buồn, anh có phải người ta đâu mà biết người ta như nào... bala bolo... Tôi lúc ấy hồn nhiên nhìn hai người anh một câu em một câu mà lý luận, nghĩ bụng: "Hay mình tỏ ra buồn chút cho mọi người vui ta!". 
Từ đó, tôi phát hiện ra, buồn không hẳn là khi mình đau lòng muốn khóc, mà có khi còn là lúc mình đang ngồi thiệt vui, bỗng một người vỗ vai bảo: "Cười chi vậy, khóc đi cho vơi lòng, khóc đi...". 
Và mình nghe mà ngây ngẩn tới tận mấy ngày sau.

3. Tôi tò mò về những người luôn muốn hiểu hết một ai đó. Tại sao họ nghĩ rằng họ có thể làm được điều đó nhỉ? Không đâu, cái mà họ hiểu được chỉ là những gì mà người ta muốn thể hiện cho họ hiểu thôi. Ai cũng có một số thứ được giấu kín để vĩnh viễn không ai khác hiểu được. Thật đấy!

4. Trong 1Q84, cuốn 1, trang 280, có một đoạn thế này: 
"Không nghi ngờ gì cả, cô đã làm một việc đúng đắn. Nhưng không nên làm việc không công. Cô biết  tại sao không? Bởi vì cô không phải thiên sứ, cũng không phải Thượng đế. Tôi hiểu rất rõ, hành động của cô phát xuất từ tình cảm thuần túy, và cũng hiểu được tâm trạng không muốn nhận tiền của cô. Nhưng tình cảm thuần khiết không tì vết thực ra là một thứ rất nguy hiểm. Muốn sống với thứ ấy không phải chuyện dễ dàng chút nào. Vì vậy cô phải ghim chặt tình cảm này của mình xuống mặt đất, chắc như là mắc neo cho khinh khí cầu ấy. Chính là vì mục đích này. Không phải chỉ cần mục đích đúng đắn, chỉ cần tình cảm thuần khiết là muốn làm gì thì làm được đâu." 
Đôi khi, tôi cảm thấy yên tâm với loại thỏa thuận dựa trên những ràng buộc rõ ràng thực tế hơn là phải tin vào một thứ tình cảm mà đối phương nói là thuần khiết không vụ lợi. Đôi khi là thế.

5. Sáng nay là tết Đoan Ngọ nhỉ. Lúc mới ngủ dậy, mẹ nhét vào tay tôi món rượu nếp cẩm đựng trong một cái ly nhựa có nắp đậy, loại ly hay đựng trà sữa của bọn nhỏ bây giờ ấy. Tự nhiên tôi nhớ nôn nao cái màu trắng của mấy viên men mà ngày xưa mẹ vẫn mua về để làm rượu nếp giết sâu bọ, nhớ cả chiếc nia bằng tre mộc mạc và mấy tàu lá chuối xanh ủ cơm nếp thơm. Tự nhiên tôi thấy cái ly nhựa trong tay mình trở nên lạc lõng quá sức. Tự nhiên thấy vậy thôi...