30/6/15

Giờ nói nhảm


1. Chuyện lịch sử: 
Mới hôm nọ đi ngang qua cái tivi, không biết có chương trình gì đang nói về Trần Thủ Độ, đại khái là đang ca ngợi tung chảo hết lời về cái chuyện ông này là người kiến tạo vĩ đại của lịch sử nhà Trần. Ừ, nói thì đúng đấy, nhưng tôi ghét cái thói lươn lẹo lịch sử của Việt Nam mình khiếp lên được, nhất là mớ lịch sử "được chọn lọc khôn lỏi" in trong sách giáo khoa các cấp. 
Lão Trần Thủ Độ đó có đầu óc chiến lược đấy, nhưng chả phải tốt đẹp như sách giáo khoa ca ngợi đâu nhé. Nói đến vụ ông này cướp ngôi nhà Lý kể ra cũng lâm li bi đát chả kém gì truyện ngôn tình. Cụ thể là hồi Lý Huệ Tông (vị vua cuối cùng của nhà Lý) thoái vị vì mắc bệnh điên (mà thực ra là ông này phải giả điên), sau đó truyền ngôi cho con bé Lý Chiêu Hoàng tội nghiệp mới bảy tuổi, lão thái sư kia đã nhanh chóng ép con bé lấy cháu mình là Trần Cảnh để cướp ngôi, mà Trần Cảnh chỉ là thằng ngốc tám tuổi nên mặc nhiên lão kia có quyền nhiếp chính luôn.  
Phần Lý Huệ Tông, bị điên, bị tống lên chùa xuất gia, nhưng ngày nào Trần Thủ Độ cũng kè kè quan sát. Có hôm ông này nhìn Huệ Tông nhổ cỏ trong sân chùa một lát liền nói: "Khi nhổ cỏ, phải nhổ tận rễ cái". Huệ Tông đứng dậy phủi tay bảo: "Ta đã hiểu ông muốn nói gì rồi". Ít ngày sau, Huệ Tông được triệu vào triều, vì biết Thủ Độ muốn bức chết mình nên ông treo cổ chết ngay tại phòng mình.  
Kế đó, Thủ Độ cưới thái hậu Trần Thị Dung (chính là vợ Lý Huệ Tông, mà cũng là chị họ của lão). Sau đó lão này lợi dụng lễ tế tiên tổ nhà Lý năm 1232 để khử sạch đám tôn thất nhà Lý. Kiểu dịp đó toàn bộ nhà Lý đều đến miếu thờ, nên Thủ Độ cho đào sẵn hầm ngay dưới nền miếu, cả đám kia đi vào bị sập, thế là chôn sống hết lượt.  
Xong mười hai năm sau, Chiêu Hoàng mới mười chín tuổi nhưng Trần Thủ Độ đã lấy cớ là lấy chồng mười hai năm vẫn chưa có con, lão buộc vua phải bỏ vợ để cưới chị gái của Chiêu Hoàng, người vốn đã được gả cho Trần Liễu và đang mang thai được ba tháng. Vua Trần Thánh Tông quá gớm ghiếc hành động vô đạo của Trần Thủ Độ nên bỏ lên chùa không thèm làm vua (tất nhiên sau đó cũng bị lão cáo già kia ép về), sau đấy Thánh Tông còn phải van nài mỏi mồm mới cứu được nửa cái mạng của bạn trẻ Trần Liễu bất hạnh. 
Đấy, nếu chịu khó moi móc đọc thì lịch sử Việt nhà mình có khối đứa ác ôn chả kém gì Lữ hậu nhà Hán đâu nhé (như bà già nguyên phi Ỷ Lan chẳng hạn), nhưng cấm thấy bao giờ được nghe hay được giảng về mấy vụ này, toàn giảng dạy theo kiểu tốt khoe xấu che. Sử siếc gì mà viết sáng ngời như kiểu truyện ngôn tình HE ấy. Quả nhiên, không nói dối chưa chắc đã là nói thật, và không nói đầy đủ sự thật cũng chính là một kiểu nói dối.

2. Chuyện chiến hữu:  
Tôi có thằng em trai ít hơn tôi hai tuổi. Nhìn chung nhà có hai chị đem đều hơn 20 cả nên mối quan hệ giữa chúng tôi bảo là "chị em" thì không giống cho lắm, thà gọi là "chiến hữu" thì đúng hơn. Tôi xưng hô với nó toàn "mày, tao", còn nó thì gọi tôi là "bạn trẻ", xưng "mình". 
Tôi với nó mà ngồi với nhau, thường sẽ chém gió toàn những chuyện bậy bạ cười muốn xoắn ruột. Có khi nó sẽ mở hòa tấu của Vivaldi, 12 Girls hay Bond liên tục từ giờ này sang giờ khác khiến tôi cũng phải phát rồ lên. Hoặc có khi chúng tôi bắt đầu chơi trò ghép tên đối phương vào tên những cuốn sách rồi bắt đầu cười ngặt nghẽo. 
Có lần, đó là khi thằng em tôi đọc xong cuốn Nhà giả kim của Paulo Coelho, nó bèn trầm ngâm rồi nói: "Ê bạn trẻ, bây giờ mình muốn tậu một đàn cừu rồi lùa bọn nó đến thăm kim tự tháp Giza thì có được không nhỉ?". Vậy là tôi với nó bắt đầu search google map để xác định đoạn đường từ nhà bọn tôi đến Giza-Ai Cập. Tôi khuyên nó chỉ nên ôm theo một con cừu thôi, nhưng nó lại nhất quyết muốn có một bầy cừu như anh chàng Santiago. Nó nhẩm tính rằng nếu không gặp rắc rối gì khi đi qua các biên giới thì nó sẽ mất hai năm cho hành trình này. Xong bọn tôi lại tiếp tục tính toán các loại phát sinh khác như thể thằng em tôi sẽ đi ngay ngày mai. Tôi nhe răng cười hỏi: "Mày có thấy bọn mình hơi dở người trong vụ này không?". Nó liền nhíu mày: "Dở gì? Vui thế cơ mà! Biết thêm được bao nhiêu thứ!" 
Tôi thấy, trong cuộc sống thật khó mà gặp được một người sẵn sàng cùng mình làm đủ mọi trò dở hơi ngớ ngẩn trên đời. Tôi có một thằng em như vậy, và nó có một con chị hâm đơ như tôi, điều này khiến tôi khá hài lòng. Đó mới là "chiến hữu" thực sự! 

3. Chuyện không có tên: 
Tôi nghe bác kia nói, con của bà dì nhà bác hư hỏng lắm, hỗn hào bất hiếu đến nỗi mẹ nó sống không được với vợ chồng nó nên phải bỏ về. Xong bác chép miệng, ôi dào, chả trách được đâu, con nuôi mà lại! 
Tôi ngơ ra. Chả hiểu. Con nuôi thì sao nhỉ? Nó bất hiếu vì nó là con nuôi à? Thế con đẻ mà bất hiếu thì vì lý do gì? Xong tôi chép miệng, ôi dào, chả trách được đâu, con đẻ mà lại! 
Chậc, con nào mà chả là con....

4. Chuyện lập gia đình: 
Trên fb của Tony Buổi Sáng có một câu chuyện về việc Chọn bạn trai thế nào?


"Đây là sản phẩm phải có ở mọi ngôi nhà có đàn ông con trai.
Một bộ máy khoan cầm tay 100 phụ kiện, hãng nào cũng được. Không có thì trong nhà phải có đầy đủ búa, cơ lê mỏ lết, đinh, tắc kê, ron cao su, cưa tay, máy khoan tay, ốc vít...đủ các cỡ. Phải mua về và tập con trai làm, từ lớp 10 trở lên là phải biết bắt bóng điện, sửa ống nước, treo bức tranh lên tường, cưa một khúc gỗ, tra dầu mỡ bản lề, bắt lại sên xe đạp, đóng đinh treo xoong nồi, cầm cái bay trét lại mảng tường bị bong, sơn lại nhà khi tết đến, biết cầm cái xẻng xúc đất trồng 1 cây, biết khiêng một chậu hoa về đặt ở ban công...
Các bạn gái CHỈ được chọn người yêu hoặc chồng biết làm các việc như thế này (điều kiện cần). Các cậu khác nên từ chối, lấy về khổ cả đời, nó sẽ nói toàn chuyện ca sĩ diễn viên, sẽ tranh giành váy áo và giũa móng tay với mình cứ như hai chị em gái thân thiết. Thể loại ôm ipad laptop suốt ngày thì TUYỆT ĐỐI không giao du, họ thích thế giới ảo hơn mình, sẽ không quan tâm chăm sóc mình đâu. Người ít vận động thì dễ mắc bệnh, lấy về nuôi bệnh mệt lắm. Kiểu mặt mũi bủng beo, bụng to hơn ngực, cả ngày chả ra giọt mồ hôi nào thì thôi, tránh xa. Nhà có đàn ông mà treo bức tranh cũng gọi thợ đến thì coi chừng nó yêu thằng thợ. Con trai mà không biết cầm và không thích cầm cái máy khoan thì có ngày bị thằng khác nó khoan cho.
Chỉ quen và lấy con trai biết làm việc nhà để cuộc đời mình hạnh phúc. Càng tháo vát càng tuyệt. "
Nói đúng không tả được luôn. Thế nhưng vẫn có những bác gái béo tốt xinh đẹp như mẹ tôi, vừa mới giới thiệu cho con gái mình một đối tượng mà theo bác ý mô tả rằng: nó đang làm ở Viện kiểm sát, nhà nó là bạn bè tốt với nhà mình, mà nó ngoan hiền lắm ấy, có mỗi tí khuyết điểm là ham chơi game thôi, mẹ nó bảo cứ đi làm về là nó lại ôm cái máy lên phòng chơi game.  
Đó là lúc mẹ con tôi đi dạo phố, và mẹ dở trò dụ tôi tạt vào nhà vị "đối tượng" nọ. Tôi đứng từ xa, nheo mắt nhìn sang tiệm sửa xe đối diện cái nhà sách to đùng của gia đình "đối tượng", đoạn nói với mẹ: "Con thà lấy thanh niên sửa xe bên cạnh kia còn hơn!" 
Mẹ tôi quắc mắt: "Nói nhảm. Ý mày là gì đấy hở?" 
Tôi nhún vai: "Vì nếu thế, sau này cái thằng ngoan hiền có mỗi tí khuyết điểm kia mà hỏng xe, thể nào nó cũng phải chạy sang nhờ vả chồng con!" 
Cuối cùng bị bác gái vặn cho tím hông. Bài học rút ra là gì: Khi đôi co với các mẹ thì đừng có mà dại dột đứng trong tầm cánh tay của họ.

5. Nói nhảm câu cuối (khổ, cứ nói nhảm là không sao dừng lại được)
Có vài người đi qua đời bạn rồi biến mất. Có vài người dừng lại trong đời bạn rất lâu, rồi cũng biến mất. Đời chúng ta thường trở nên rất khốn kiếp vì cái loại thứ hai này.