14/1/16

5 for today






1. Một chuyện nhỏ dễ thương trên tumblr chuyencuabeo
Hồi tui đi Đà Nẵng gặp chuyện dễ thương lắm. Tui đang chạy bộ muốn lòi phổi trên cầu Rồng ha, ngược gió với lên dốc đồ ha, cái có chị kia trên xe máy tà tà tấp lại nói bé cho chị mượn điện thoại gọi nhờ được không. Tui thấy quợn quợn, nhưng cũng đứng lại ngó ngó. Chị đó nói xe hết xăng, điện thoại hết pin, bây giờ phải gọi cho người nhà mua xăng đem lại. Tui cũng cho mượn. May quá chị đó gọi xong trả lại. Tui chạy bộ tiếp, được mấy bước cái thấy chị đó chạy ngang, vừa chạy vừa la: "Xuống dốc! Xuống dốc nhaaa!" Hahaha! Chắc sợ tui thấy rồi thắc mắc sao nói xe hết xăng rồi còn ngồi lên chạy được.

2. Gần đây có chút rảnh rang nên tôi lôi cuốn Tôi nói gì khi nói về chạy bộ ra đọc. Không biết do tôi là fan của Murakami hay do ông ấy viết những chuyện tình cờ rất hợp với tôi mà tôi luôn cảm thấy tâm đắc với sách của ông. Tôi cũng là một người chạy bộ và đi bộ đều đặn nên cuốn sách này của Murakami đem lại cho tôi nhiều điều bổ ích. Niềm vui chính là như vậy, khi bạn có một (hay một vài) tác giả mà mình yêu thích, để mỗi lần cầm sách của họ lên bạn sẽ không bao giờ phải suy nghĩ gì khác ngoài chuyện đọc và chờ đợi những điều hay ho thú vị khiến bạn thư thái mỉm cười.

3. Thỉnh thoảng tôi và bạn Sói thường hay ngồi nói với nhau mấy câu chuyện không đầu không đuôi rất ngớ ngẩn và buồn cười. Kiểu như mới đây chúng tôi tình cờ nói về người đầu tiên mà chúng tôi đã hôn. Tất nhiên Sói chưa bao giờ thích điều này, bởi người đầu tiên tôi hôn chính là anh của cậu ấy, tuy nhiên cậu ấy vẫn tò mò hỏi tôi cảm giác thế nào. Tôi bảo, có lẽ đó là nụ hôn thân tình khiến tôi an tâm nhất cả đời này, bởi tôi biết sau đấy anh ấy vẫn là người anh tuyệt nhất mà tôi có, và tôi (giống như Sói) vẫn luôn là đứa em nhỏ "nhìn thấy thương" của anh. Nụ hôn đơn thuần đầy an ủi như vậy có thể gọi hoa mỹ là "độc nhất vô nhị", đúng không?

4. Rượu không làm bạn quên bất cứ chuyện gì. Nó chỉ tạm thời khiến não của bạn mất khả năng tạo ra những kỷ niệm. Kiến thức khoa học đấy.

5. "Chúng ta không mất bất cứ gì trong một vũ trụ nơi ngay cả một giọt nước cũng không thể mất đi. Cuộc đời, và tình yêu, không bao giờ thay đổi, chỉ có trí nhớ của chúng ta về nó là suy tàn. Cảm giác mất mát là một ảo giác, nhưng nỗi buồn nó gây ra thì thật. Và điều này cũng thật: không có gì buồn hơn khi chúng ta không làm gì được để ngăn chặn một trí nhớ tàn phai." 
Hầy...