17/2/16

5 for today


1. Lúc trước tôi tưởng mình không hợp với những cuốn kiểu Tố Tâm của Hoàng Ngọc Phách hay Lan Hữu của Nhượng Tống, nhưng có khi tôi phải nghĩ lại, tôi thô thiển quá rồi, thi thoảng cần phải có một chút thanh tao để lay động đầu óc mới được. Cái đấy gọi là công tác dùng văn chương để khai hóa cảm xúc.

2. Tumblr là một chốn khá thời thượng, dạo nọ thấy ngập ngụa mấy cái hình động porn, bây giờ thì tràn lan ảnh boy love, tất cả đều theo xu hướng, riết rồi chúng ta sẽ không còn thói quen nghi ngờ những thứ chúng ta nhìn thấy nữa. Cái đấy có đúng không? Có phải tất cả đàn ông đẹp đều đến với nhau không? Sẽ chả ai buồn đặt ra những câu hỏi như vậy, vì căn bản đâu đâu cũng như nhau.

3. Kaspersky của laptop đã hết hạn bản quyền nhưng tôi vẫn nhắm mắt làm ngơ vì quá ngại đem đi cài cái mới. Những lúc như này mới thấy tầm quan trọng của việc có một anh bạn trai giỏi công nghệ thông tin... (ಠ⌣ಠ)

4. Tôi rất thích việc đi đây đi đó (gọi hoa mỹ là du lịch), không chỉ vì được ăn ngon hay ngắm cảnh đẹp, mà còn vì trong quá trình đi tôi được trải qua những thứ cảm giác mà nếu chỉ ngồi một chỗ thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết được. Cảm giác lạnh đến không gập được đầu gối lúc bước đi, cảm giác mùi rêu ẩm xộc vào mũi lúc đứng trong con ngõ quanh co nhỏ hẹp, cảm giác sóng đánh ì oạp ngang ngực khiến cả người bải hoải hay cái cảm giác buồn ngủ díu cả mắt lúc ngồi giữa màn âm thanh rù rì đặc trưng của sân bay. Tôi thích đi là vì muốn sưu tập thật nhiều loại cảm giác kiểu như thế, ghi nhớ chúng bằng tất cả các giác quan trong cơ thể để khi cần tôi sẽ hồi tưởng lại những khoảnh khắc mình đã trải qua một cách sống động nhất. 
Nhân tiện, có ai từng trải qua cảm giác được (hay bị) một người hoàn toàn xa lạ hôn chưa nhỉ? Đó là khi bạn đang ngồi thơ thẩn trên ghế đá ở một vùng đất xa lạ, vừa cầm cốc kem béo ụ trên tay vừa ngắm bầu trời trong vắt, bỗng nhiên có một thanh niên tiến đến đặt bàn tay lên đầu bạn rồi cười chúm chím nói: "Xin lỗi, bạn trông ngộ thế, tớ hôn bạn một cái được không?". Thế là thanh niên liền hôn nhẹ lên má bạn một cái rồi cười tít mắt bỏ đi, không quên vẫy tay rối rít chào tạm biệt, còn bạn thì bàng hoàng đến nỗi chả biết làm gì ngoài gãi đầu thở dài rồi múc một muỗng kem thật to nhét vào miệng. Hầy... trải nghiệm đắt giá của tôi đấy... kỳ thực cũng không dễ chịu lắm đâu, vì đầu óc tôi già cỗi cả rồi, chưa kịp update các thanh niên hồn nhiên manh động như vậy... chẹp... ಠ_ಠ

5. Để phòng khi có ai đó muốn thư giãn nhưng lại không biết tumblr của tôi, tôi để vào blog này mấy cái link dẫn đến vài website âm thanh khá dễ chịu đây: 
Noisli  
Calm (tôi khoái trang này nhất)