bài thơ anh viết dở
chưa dám tặng cho em
anh trở thành con nợ
trong mối tình chưa quen
em kiêu sa ngà ngọc
còn chút gì tinh khôi
anh trở thành kẻ ngốc
bụi bặm giữa dòng đời
bài thơ anh viết dở
chưa dám đề tên em
vì anh còn chưa biết
em có về bên anh
vì anh giờ đã biết
em bao người vây quanh
biết rằng em là em
hiền lành mà đanh đá
biết rằng anh là anh
dữ dằn mà nhát quá
ôi hôm nay thật lạ
lòng anh biết buồn rầu
nghĩ về em thật lâu
bài thơ anh viết dở
đã nối dài thành câu...
trăm năm tôi mới được tặng thơ một lần đó nhe...cảm giác ấy hả? ờ... thấy thanh bình giống như một buổi sáng mùa hè,tôi ngồi trong vườn, bứt dâu tằm chín chùi sơ sơ vào mép áo rồi bỏ mồm nhai nhóp nhép đó...cảm giác vậy đó... hay ghê...