17/4/16

5 for today



1. Mặc kệ ai chê bai gì, tôi vẫn rất thích phim The Man from U.N.C.L.E (2015) và chỉ mong phim này có phần 2. Napoleon Solo cực tếu nhưng Illya Kuryakin mới là anh chàng đặc vụ siêu...iêuuu dễ thương, mỗi lần nhìn thấy thanh niên nghiêm túc Illya với biểu cảm ngây thơ là hai mắt tôi lại híp rịp vì sung sướng! Aigooo... (*¯︶¯*)

2. Mọi lần nghe nhạc cổ điển hay mấy bài jazz cũ rích thì chả thấy ai nói gì đâu, đến bữa mở vài bài Noo Phước Thịnh hát lên nghe là y rằng có đứa trố mắt bảo "trông vậy mà cũng nghe loại nhạc này á". Ơ hay nhỉ, trông vậy là trông thế nào, loại nhạc này là loại nhạc gì? Tôi vừa thích nhạc giao hưởng thính phòng lại vừa thích cả quan họ nữa đấy, chả việc gì phải trố mắt nhé... ghét cho bây giờ... 눈‸눈

3. Tôi đưa cho đứa em họ tập thơ Góc sân và khoảng trời của Trần Đăng Khoa và bảo: "Đọc đi. Sách gối đầu giường thuở bé của chị đấy". Nó bĩu môi: "Thồiiii, thời buổi này ai còn đọc thơ với thẩn!". 
Hay lắm. Có ai nhận thấy bọn trẻ con bây giờ sống thiếu nhân văn hơn hẳn so với lớp người ngày trước không. Chúng nó ăn nói cộc cằn, hành xử thô lỗ và tuyệt nhiên không quan tâm gì đến việc bồi dưỡng tâm hồn bằng văn chương (vì cho rằng đó là thứ thừa thãi). Các bậc cha mẹ thời nay cũng vậy, chẳng còn chút dáng dấp gì của người xưa, chả mấy người có được suy nghĩ phải gây dựng một tủ sách cho con mình ngay từ khi nó còn bé, thậm chí còn tệ hơn, họ cho rằng đọc trên iPad cũng được chứ cần gì sách vở. 
Khổ một nỗi, chỉ có những người yêu đọc sách mới nhìn ra được những khiếm khuyết về tâm hồn của mấy người lười đọc, còn chính người lười đọc lại chả bao giờ nhận ra nổi mình kém thế nào. Vậy là những con người tội nghiệp ấy luôn sống trong một thời đại gọi là Đêm trường Trung Cổ của sự ngu muội mà vẫn luôn cho rằng mình rất tân thời.

4. Con bạn khoe với tôi đôi giày Mary Jane đời đầu nó mới tậu được với giá đắt cắt cổ. Tôi ngạc nhiên vì mẹ tôi cũng có một đôi như vậy vứt lăn lóc trên gác, tôi tiếc của nên mang xuống lau chùi rồi đi mấy bận, ấy vậy mà có người còn bảo tôi quê mùa nữa cơ. Chúng ta cứ hay lơ là những giá trị cũ kỹ rồi sau này chúng ta lại bỏ ra một số tiền đắt gấp mấy lần để mua chính những thứ cũ kỹ ấy, lại còn cảm thấy hài lòng vì mình sành điệu theo phong cách hoài cổ. Thật vintage. Thật retro. Hơ!

5. Đi xa thế này, lỡ người ta ở ngay cạnh thì sao... 
Đi qua chín ngọn núi cao 
Chín con sông lớn, chín hào nước sâu 
Đi qua những cuộc bể dâu 
Chỉ mong gặp gỡ nói câu thương người.