14/4/16

Con khốn kể chuyện





Có hai người hay lắm. 
Ngày đầu tiên tôi biết họ, hai người họ là bạn thân chơi với nhau từ hồi tóc còn để chỏm, đi đâu cũng có nhau, thương nhau khiến cho người khác phát ghen tị. Có lần một người trong bọn họ bị nói xấu, người kia đã đứng lên bênh vực đến nỗi bị đám người độc miệng tát cho mấy bạt tai nên thân, đến khi tôi phải đứng ra can ngăn và tò mò hỏi sao bị đánh đến thế mà vẫn bênh vực, người kia mới trả lời: "Bạn tôi thì tôi bênh. Cậu thì biết cái gì. Chẳng biết cái gì hết!". Rồi lần khác, một người trong bọn họ lại bị cô nàng đanh đá đi cùng chúng tôi cố tình hắt rượu vào người, người còn lại chẳng nói chẳng rằng gỡ luôn cả áo ra để che cho bạn, mặc kệ bản thân chỉ còn mỗi chiếc bra thể thao trên người. Tôi thấy hai người bọn họ thật hay. Tình cảm của bọn họ thật thú vị. 
Thế rồi một trong hai người họ bắt đầu làm quen và chơi với tôi. Bọn tôi hợp nhau đến nỗi người kia manh nha khó chịu mỗi khi tên tôi xuất hiện trong những câu chuyện của bọn họ. Dần dà, thời gian người này đi cùng tôi nhiều hơn, tình cảm của hai con người thú vị đó liên tục xuất hiện những vết rạn nứt. Hễ họ cãi nhau, người này nhất định sẽ tìm đến tôi mà kể lể và gục vào vai tôi để khóc, còn người kia thường chạy đi tìm người này về, không quên tặng cho gương mặt tươi cười của tôi một ánh mắt căm ghét sắc lẹm. 
Sau một thời gian, điều tôi nửa mong chờ nửa không muốn cũng đến, bọn họ cãi nhau to. Một người ra sức căm ghét tôi, một người lại cố gắng bảo vệ tôi và khinh bỉ bạn mình. Một người gọi tôi là con khốn, còn một người tức tối bảo kẻ gọi tôi là con khốn mới chính là con khốn. 
Tôi bắt đầu thấy buồn cười. Tình cảm của bọn họ không khiến tôi tò mò như trước nữa. Trước đây họ yêu thương nhau bao nhiêu thì nay họ thù ghét nhau bấy nhiêu. Dường như chỉ còn mỗi mình tôi là nhớ được gương mặt đỏ hằn vết tát của người này và tấm lưng trần mảnh khảnh của người kia. Nhưng mà tôi là một con khốn, nên tôi sẽ chẳng nhắc cho họ những điều tôi nhớ được đâu. Họ phải tự đi mà nhớ lại thôi. Dễ nhớ mà đúng không? Họ chẳng từng là bạn thân rất thân cơ mà, chút chuyện bé mọn ấy sao không nhớ lại được. Còn tôi, tôi là loại người nhàm chán nên chẳng thích chơi với những người không thú vị. Vậy, bye bye nha...