22/9/16

5 for today


1. Hôm nay là ngày của sự hoài nghi. 
Bình thường tôi vốn là người không có hứng thú với việc phán xét hay đánh giá người khác. Tuy vậy, mỗi lần trông thấy một ai đó nghe một bài hát, ngắm một bức tranh hay đọc một cuốn sách rồi rối rít khen hay, trong khi tôi lại thấy thứ họ khen nhảm phè hoặc dở tệ, tôi đã thoáng nghĩ rằng: "Sao nó lại đi khen một thứ gớm guốc như vậy được nhỉ? Lẽ nào nó không biết hay dở?". Sau đấy tôi lập tức nghĩ ngược lại, rốt cuộc người kia hay tôi mới là đứa không biết hay dở đây. Liệu có phải khi tôi đang hào hứng chia sẻ sách hay, tranh đẹp và nhạc tuyệt vời thì một ai đó cũng đang nghĩ "tởm thế mà nó cũng khen" không. 
Tôi yêu nghệ thuật theo cách của riêng mình và luôn muốn nâng mức thưởng thức của mình lên những tầm cao mới, nhưng tôi lại luôn hoài nghi về ranh giới giữa hay và dở. Tôi không thèm dùng ranh giới đó để đi đánh giá người khác đâu, mà tôi chỉ muốn có một thứ gì đấy không quá mơ hồ để nhận xét khả năng cảm thụ của chính mình. Rất có thể một người bạn sẽ vỗ vai tôi mà bảo, ồ, cậu đừng suy nghĩ quá, tớ thấy gu thưởng thức của cậu được lắm. Nhưng cậu ta chắc gì đã nói đúng về điều đó, biết đâu cậu ta cũng chỉ là một người cùng phe cánh nhìn nhận nghệ thuật với tôi thì sao. 
Thật hoang mang. Tôi sống giữa cái đẹp và tự tin rằng tôi đang cảm nhận được chúng phần nào. Sau đấy lại nghi ngờ chuyện mình chả khác gì trò hề trong mắt một người khác vì lại đi say mê những thứ vớ vẩn mà không hay biết. Nếu đây là sự thật thì tôi phát điên lên mất. Dẫu biết rằng cái nhìn hoài nghi có thể làm hỏng bét niềm say mê những tạo vật đẹp đẽ nhưng sâu trong lòng tôi vẫn dấy lên hoài nghi. Tôi không thể ngừng hoài nghi trong khi vẫn hết lòng khao khát chạm vào mọi vẻ đẹp. Đúng là chả có gì kíu được cái đầu của tôi nữa...  ಠ ▃ ಠೃ ༽

2. Gần đây mấy anh họa sĩ có vạch mặt giảng viên Nguyễn Tri Phương Đông về tội lừa đảo chiếm đoạt thiết kế của các em sinh viên. Bác này thủ đoạn kinh lắm, nhìn chung bây giờ cứ nghe tên bác ý là phải tránh xa vạn năm ánh sáng. 
Tôi chỉ muốn kể rằng hồi mới học xong tôi cũng từng tham gia phỏng vấn khi bác này tuyển một sinh viên kiến tập làm cùng một dự án về thời trang. Tôi đi phỏng vấn cốt để xem mồm mình có đủ dẻo không thôi, chứ kinh nghiệm mảng thời trang gần như bằng không, lúc ấy còn ngây thơ nghĩ nếu qua được phỏng vấn thì sau này cầu cứu Sói cũng được, cậu ta là chuyên gia trong vụ này mà. Thế xong tôi qua được phỏng vấn thật. Có để lại số đt và email để liên lạc. Đắng một nỗi người ta lại gọi mấy cuốc điện thoại đúng lúc tôi đang ngủ trưa, hé mắt thấy số lạ thế là tôi dẹp cmn chả thèm nghe. Đến lúc đọc được email người ta gửi thì lại ngại xuống Sài Gòn, nắng gió dặm trường, bôn ba sạm da, cuối cùng tôi cũng lơ tịt đi không hồi đáp luôn. (≖‿≖✿)  
Lúc ấy tôi cảm thấy mình hành xử cũng có chút khốn nạn khó tả. Nhưng đấy, thời gian đã chứng minh, lười như tôi mà có lúc lại may nhé, nếu không có khi tôi cũng nằm trong nhóm những đứa sinh viên ngây thơ bị bác Đông bóc lột chất xám rồi. Các cụ bảo ngu ngốc là có phúc, còn vừa ngu ngốc vừa lười nhác chắc là đại phúc, nhờ! ~(‾▿‾~ )

3. Tôi đoan chắc mình sinh ra dưới chòm sao Đại Nhọ. Mua mấy đôi tất thì đợi nửa tháng mới có hàng, hàng về rồi thì bọn khốn bưu điện gửi hàng hỏng nên trả lại shop, đến lúc shop gửi lại thì đôi tất tôi muốn đã hết hàng. Cô nàng chủ shop không quen biết dở khóc dở cười, mời tôi khi nào xuống Sài Gòn chơi thì ghé chỗ nàng, nàng mời đi cafe giải nhọ. 
Vầng. Đến người lạ còn phải mời tôi đi giải nhọ! (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧

4. Từ lúc sinh ra đến giờ vẫn chưa đi tàu hỏa lần nào. Không biết người nông dân có nên làm một chuyến tàu ra Huế không nhỉ...  (⊙‿⊙✿)

5. Vũ trụ nợ Sói nhà ta một lời xin lỗi...  ᵒ̌ ᴥ ᵒ̌