19/9/16

Chim không chân và người trong thiên hạ



Thấy tóc đã hơi dài nên đi cắt. Ở tiệm cắt tóc có đứa kinh hãi rít lên: "Khiếp, sao cũng có người dám cắt tóc ngắn nhỉ? Đúng là không biết xót. Tóc em như này mà em còn chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện cắt đấy!". 

Xong có ông kia qua nhà chơi. Dù không hề biết tôi làm nghề gì nhưng thấy tôi đang ở nhà liền bảo: "Sao, giờ cứ ở nhà vậy rồi đợi lấy chồng thôi á hả?".

Lại thêm một bà kia, thấy tôi thỉnh thoảng vác ba lô đi đây đi đó liền nói: "Con gái con lứa sao cứ lêu lổng miết vậy. Nói nghe coi tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi, phải biết để dành sau này lấy chồng chứ!".

Rồi ngồi ở quán giữa mấy người đang đua nhau bình giảng về Hán Sở tranh hùng các thứ, mỗi tội nói mười câu thì hết bảy câu sai, hai câu loạn. Tự dưng một trong số đó quay ra kiếm chuyện với tôi: "Sao, nãy giờ ngồi nghe có hiểu gì không?". Ngay lập tức, một trong số đó đua mỏ ra phán thay tôi như đúng rồi: "Hỏi làm gì, thanh niên bây giờ chúng nó có biết cái gì đâu mà!".

Và đây là quả chốt:  
Mặc quần áo đi ra đường, ngang qua một đám nam thanh nữ tú đang ngồi ăn chè. Nữ tú cười khinh khỉnh: "Giờ nhiều người mặc đồ kiểu thế rồi, chả lạ gì!". Nam thanh a dua: "Ờ, mà mấy đứa con gái điệu điệu như vậy thường chả ra gì đâu." 

Thôi, tôi chả làm người nữa nhé các vị. Tôi sẽ làm chim. Tôi sẽ giống như Húc Tử trong A Phi Chính Truyện, làm một loài chim không chân, chỉ có thể bay chứ không thể đậu. Tôi sẽ bay tuốt lên núi cho trời quang mây tạnh, cho thiên hạ thái bình. Trừ khi tôi chết, còn không thì tôi sẽ không bao giờ đáp xuống đầu lưỡi sắc như dao cạo lông lợn của các vị nữa. Nhé.