12/9/16

Sông sâu tĩnh lặng






Mình yêu người không hơn yêu bát nước chè xanh và bó rau ngải non mới hái trong vườn. 
Mình cũng không yêu người hơn yêu mùi nước hồ sen ngai ngái hay vạt nắng sớm trên cây cải bẹ. 
Mình yêu mọi điều đẹp đẽ khiến mình xúc động, dẫu chỉ trong khoảnh khắc hay còn đọng lại trong lòng đến mãi về sau. 
Khi mình yêu, mình dùng mắt để ngắm nhìn, dùng tai để lắng nghe từng động tĩnh, dùng mũi để hít nhẹ mùi hương. Mình dùng tay để chạm khẽ và vuốt ve. Mình cho vào miệng để nhấm nháp thưởng thức. Mình dùng tâm để nâng niu hết thảy những điều trên một cách thật lòng. Mình yêu thương mọi điều đẹp đẽ, kể cả con người, như vậy đấy.
Cậu ta bảo tình yêu thương của mình quá đỗi giản đơn, y hệt một mảnh tơ tằm trơn truội không họa tiết. Trước đây, cậu ta thi thoảng càu nhàu chuyện mình yêu ai và yêu thứ gì cũng như người còn ngái ngủ, thích mấy cũng chỉ sờ soạng mơn man, nghịch qua lại chút đỉnh rồi híp mắt cười ngây cười ngô. Vật mất người đi một cái là thôi, mình cho qua luôn chẳng chút bận bịu hay tiếc nuối gì. Cậu ta từng ghét mình vì mình chưa bao giờ thèm nháo loạn một phen lên đấy. Lạ chưa. 
Thật ra cái chuyện làm loạn trong lòng ấy mình cũng từng làm rồi. Sau cùng, những khổ tâm vì mất mát đã làm lòng mình lắng lại. Mình thấy yêu thì không cần phải sở hữu, nếu nhất định sở hữu thì đó chỉ là "muốn" thôi, chẳng phải yêu. Người ta yêu vẻ đẹp của mặt trời lúc hoàng hôn hay yêu bầu trời đêm muôn vàn tinh tú mà người ta có cần sở hữu mặt trời hay những ngôi sao đâu. Thế tại sao lại cần sở hữu một con người khi yêu họ nhỉ. Hay lại nghĩ rằng mặt trời và trăng sao đương nhiên không thuộc về riêng mình được, còn con người thì ràng buộc được đấy. Có lẽ hầu hết người ta thường quên rằng lòng người mới là thứ phức tạp và khó lường nhất. Vì lòng người phức tạp nên nguyên tắc nào áp đặt lên cũng sẽ trở nên lỗi thời. Vì lòng người khó lường nên ước định nào được gắn vào cũng sẽ sớm truội đi theo vô vàn biến đổi. Mình chỉ thích lòng chung thủy xuất phát từ thương mến thật tâm thôi, nếu không thì không cần thủy chung cũng được, không sao cả. Chuyện ràng buộc và trách nhiệm thì không cần, chúng làm xấu đi tình yêu thương xinh đẹp của mình nhiều lắm.
Mình trân quý sự tĩnh lặng và sự tự do, nên khi mình thực sự yêu ai hay yêu thứ gì, mình nguyện trao những điều đó cho vật và cho người mình thương mến. Vật và người đã cùng mình trải qua những điều đẹp đẽ nhất tại những khoảnh khắc khó quên nhất, vậy là mình đủ mãn nguyện rồi.  
(Mình nhìn bóng mình trong hồ nước, ở tuổi 25)