18/9/17

5 for today






1. Tôi định làm gì sau 10 năm nữa ư? Có lẽ là tìm cách làm mờ nhạt sự tồn tại của bản thân hết mức có thể, rồi chờ đợi mình tan vào 500 dặm biển cả trên nền nhạc Mamy Blue (do Paul Mauriat phối khí mới được nhé).

2. Chị mẹ quên đóng cửa lồng con khướu lần thứ n. Con khướu bay mất lần thứ n và cũng là lần cuối. Tôi thậm chí còn chả quan tâm đến nó nữa. Khi bạn cứ bị xoay liên tục giữa mất và được thì rốt cuộc bạn cũng sẽ phát chán lên và thây kệ. Hiển nhiên.

3. Mua được từ Trung Quốc về cuốn artbook Re-Child của Zeen Chin. Vui hết cả ngày trời. 

4. Sunlight Chanh không hề có chanh. Fanta Cam cũng chẳng có cam. Các show truyền hình thực tế càng không hề thực tế. Thế làm người tốt mà toàn những điểm tốt thì rõ là có lỗi với logic xã hội rồi.

5. Rất hiếm khi đi đâu về khuya, nhưng đã lỡ đi thì cũng tầm 1-2h sáng mới bò được đến nhà, như hôm đám tang chẳng hạn. 
Chị mẹ theo thói quen khóa chặt cửa nẻo, ngủ say như chết, quên hẳn chuyện mình có một đứa con gái và đứa con gái đó chẳng bao giờ nhớ cầm theo chìa khóa dự phòng hay điện thoại. Tôi những mong bọn Bum và Bò Sữa sủa ầm lên để đánh thức chị mẹ, nhưng không, hai đứa nó tỏ ra thông minh quá mức cần thiết (và không đúng lúc chút nào) nên chỉ vẫy đuôi hớn hở chào tôi rồi bỏ vào trong. Không còn cách nào khác, tôi đành trèo tường. 
"Anything that can go wrong, will go wrong". Cái định luật Murphy chết tiệt đã canh đúng lúc tôi vắt vẻo trên tường mà lên tiếng:
- Ê, làm gì vậy, tính ăn trộm hả?
Tôi quay lại nhìn "tên hàng xóm Murphy" một cách mà theo tôi nghĩ là vô cảm và đáp:
- Trèo vào nhà mình có tính là ăn trộm không?
Tên Murphy bỗng nhiên chuyển gương mặt sang chế độ gian tà, cười khẩy:
- Không ai ra mở cửa chứ gì? Thấy cũng tội nhỉ, tính mời qua nhà bên này cho ngủ nhờ, nhưng mà thôi...
Tôi vừa oải vừa chán lắm rồi, chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ nên gật gù:
- Nếu thấy tội thì trèo qua đây, cùng ngủ ngoài hiên luôn đi. 
Sau đấy tôi tụt xuống sân, không thèm đoái hoài tên Murphy xúi quẩy kia nữa. Không ngờ kẻ phiền toái lại thò mặt qua cổng hỏi tôi có thật sự phải ngủ ngoài hiên không, có cần áo khoác hay chăn chiếu gì không thì sẽ cho tôi mượn, xong còn lải nhải nhiếc móc tôi là loại con gái con lứa gì đi lang thang đến giờ này mới mò về nhà. 
Trời ạ, chả biết đứa nào giờ này cũng đứng ngoài đường đấy, lẽ nào mất ngủ nên ra đường ngắm sao chắc?! Đáng ra tôi có thể nói lời cảm ơn xã giao cho xong chuyện, nhưng lại cảm thấy quá mệt khi cứ phải hợp tác diễn vai người tốt với kẻ khác, nên tôi chỉ nói là tôi không cho rằng mình có nghĩa vụ phải giải trình thời gian biểu cá nhân với người mà lần đầu tiên tôi nói chuyện, tôi bao nhiêu tuổi rồi còn phải phiền loại người chả liên quan gì lên lớp giảng đạo đây nhỉ. Thấy tôi nói vậy, tên Murphy-vô-duyên-phiền-phức liền quay ngoắt vào nhà, đóng sập cổng lại, phong thái nom không khác gì đang diễn cảnh đôi ta ân đoạn nghĩa tuyệt. 
Ok... chuyện quái gì đây, bây giờ lại có những thể loại như vậy nữa cơ à? Còn chả hề thân quen đấy nhé! CHẢ HỀ THÂN QUEN ĐÂU ĐẤY!