7/8/19

Thất tịch có mưa



Ngày Thất tịch. 
Tất cả những gì tôi nhớ về Thất tịch là truyện "Thất tịch không mưa" của Lâu Vũ Tình. Một câu chuyện buồn thảm. Tôi chịu không nhớ được nội dung câu chuyện ấy nữa, chỉ biết là nó rất buồn. Nghe vậy là hiểu rồi. Còn gì buồn hơn một câu chuyện chẳng đọng lại gì ngoài nỗi buồn.
Mưa suốt từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ngừng lại. Có lẽ Chức Nữ và Ngưu Lang năm nay rủ nhau lập bếp nấu lẩu Tứ Xuyên trên cầu Ô Thước rồi. Hẳn là ăn cay đến trào nước mắt chứ không phải vì một năm mới được gặp nhau một lần mà cảm động sùi sụt. Chẳng biết hai người này có dùng messenger như chúng tôi không. 
Hôm nay chúng tôi cũng ăn lẩu. Lẩu cá. Rau cần nước. Nhà chẳng có bếp lẩu mini hay gì, nên chúng tôi hì hục lôi ra chiếc nồi cơm điện cũ, vốn bị bỏ xó từ lâu, chỉ cần cắm điện vào liền có ngay một nồi lẩu nghi ngút khói. Trông hơi nhem nhuốc tí, nhưng ấm và vui. 
Tự nhiên tôi ỉu xìu nghĩ, liệu sau này bọn mình có thể cùng nhau bắc nồi lẩu bên hiên nhà, cùng nhau ăn những ngày trời mưa không? 
Hay là làm một nồi mì tôm nghi ngút khói và vài gắp kim chi cay xè cũng được. 
Thất tịch. Vẫn mưa rất to. Tôi dành cả tiếng buổi chiều để xem mấy trận quyền anh. Rồi tôi viết blog. Và đọc thơ Lưu Quang Vũ. 
Nghe đâu đó có người vẫn nhớ tôi.

em kỳ lạ làm sao, tôi vừa yêu vừa sợ 
đã tránh đi vẫn muốn tìm gặp nữa 
quá xa xôi em lại quá gần 
lúc kiêu ngạo lúc như cô gái nhỏ 
xách đôi guốc mòn trong khu rừng lạ 
nhiều bùn lầy và đom đóm ma 
tôi thương em thương đến xót xa 
em quá hiểu tôi, tôi e ngại 
khao khát của em không phải của người con gái 
không có ở người con trai 
nỗi buồn riêng trong cây 
chỉ có mình em biết 
suốt đời không ngủ được 
là ngọn gió heo may 
trời rộng của anh ơi 
biết em xa thẳm thế 
vẫn muốn bồng trên tay...