11/3/20

Nỗi buồn ngồi trong ảnh






Hôm qua dọn dẹp ổ cứng, tôi tình cờ bắt gặp tấm ảnh này. Đây là Ruby của mấy năm về trước.

Tôi nhớ như in buổi sáng hôm ấy, nó cầm chiếc lược tập chải đầu. Con bé em nó chạy lại giành giật nhưng Ruby nhất định không đưa. Tôi mới bảo, Ruby là chị lớn, cho em mượn một xíu thôi rồi em trả liền, được không. Con bé không nói gì, để mặc em nó giành chiếc lược rồi chạy mất, nhưng sau đó nó ngồi như trong ảnh từ sáng đến trưa không nói một lời. Mẹ nó đi qua, thấy thế, chỉ dửng dưng nói: Kệ nó, để xem nó ngồi được bao lâu, ngồi chán thì tự mà đứng dậy, không ai nuông chiều cái thói giận dỗi đâu. Tôi nghe xong chỉ biết thở dài. 

Ngay khoảnh khắc Ruby im lặng ngồi quay lưng đi, tôi đã biết mình sai rồi. Tim tôi như thắt lại. Nó sinh ra yếu ớt hơn những đứa trẻ khác, nhưng mẹ nó chỉ cầu được một đứa con trai, cứ cố tìm cách sinh thêm con. Kết quả Ruby có thêm hai đứa em gái. Mẹ Ruby không còn hơi sức và thời gian đâu mà quan tâm đến nó nhiều nữa. Ruby phải học cách lớn và cách làm chị khi nó còn bé nhỏ và quá khờ dại. Bóng lưng gầy gò này của nó chất chứa biết bao ấm ức và cô đơn. Tại sao nó là chị thì nó phải nhường tất cả mọi thứ cho mấy đứa em, ngay cả niềm vui nhỏ tí tẹo từ một chiếc lược màu hồng cũ kỹ nó cũng không thể giữ cho riêng mình?

Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc.  

Ngày hôm đó, Ruby ngồi bất động suốt mấy tiếng đồng hồ. Sau khi mẹ nó bế em nó bỏ về nhà ăn cơm, rất lâu sau nó mới loạng choạng đứng dậy, với chiếc mũ cũ mèm trên ghế định đội vào, nhưng rồi hai vai nó bỗng run bần bật, nó sụp xuống, úp mặt vào ghế khóc nức nở, vô cùng thương tâm...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét