9/7/15

5 for today



1. Hồi bé, tôi mắc chứng ám ảnh vì luôn nghĩ có người đang ẩn nấp đâu đó và nhìn chòng chọc vào mình (tôi đoán là không ít người mắc chứng này). Sợ nhất là buổi tối phải đi ngủ. Tôi luôn nằm quay lưng ra ngoài và co rúm người trong chăn vì sợ cái cảm giác có một đôi mắt nơi khe nứt của bức tường cứ soi mói mình từ đầu đến chân. Mà nỗi sợ hãi của tôi kéo dài suốt nhiều năm, mãi cho tới một buổi đêm năm tôi mười một tuổi, tôi tự nhủ trong đầu cả mấy chục lần rằng mình không thể sợ hãi như vậy nữa, và tôi lấy hết tất cả sức lực lật người lại để đối diện với cái thứ khủng khiếp luôn ám ảnh mình. Kết quả là, trước mắt tôi chỉ có bức tường màu xanh dịu nhẹ nhuốm sắc vàng nhạt ấm áp tỏa ra từ ánh đèn ngủ khuất sau giá sách, đồ vật trong phòng dường như cũng đang nằm ngủ ngoan hiền trong ánh sáng mờ mờ yên ả đó. Tim tôi đập thình thịch vì sung sướng, cảm giác nhẹ nhõm bất ngờ trào lên khiến mắt mũi tôi cay xè. Thật không tưởng tượng được! Đó là lần đầu tiên tôi vượt qua được nỗi sợ hãi ẩn sâu trong người mình. Tôi nhận ra, để gạt bỏ đi một nỗi sợ không phải khó, chỉ cần một lời nói, chỉ cần một cái lật người lại hay đơn giản là mở to mắt nhìn thẳng vào nỗi sợ hãi mà thôi, cái khó có lẽ chính là thuyết phục được bản thân làm những điều đơn giản này.

2. Ngay tối qua, tôi nhận được email của Aryn, nàng gửi cho tôi một tấm ảnh nàng đứng trước một quầy ngập tràn những hộp condom rực rỡ đủ mọi thể loại (mấy cái quầy này ngó bộ là đặc sản ở Nhật he), kèm một dòng chú thích: "Selfie trước khi hành sự. Nhớ bé của tôi!". Quỷ tha ma bắt con nhỏ này... nó làm tôi ghen tị quá!  ~(‾▿‾~ )

3. "Em em, bên agency bọn chị đang có mấy buổi training đó, qua đăng ký improve skills đi!"
Một trong những kiểu ăn nói thử thách lòng khoan dung của người nghe nhất mà tôi từng biết. Nếu thích tiếng Anh đến thế thì làm nguyên câu tiếng Anh luôn đi, đứa giỏi đương nhiên nó nghe hiểu, đứa dốt thì nó cũng ráng tra từ điển liền. Tôi thấy mấy đứa bạn tôi ở nước ngoài lâu năm cũng chả đứa nào nói chuyện kiểu này, huống hồ là người Việt rành rành ở Việt Nam, cả đời khéo chưa nhìn thấy cột mốc biên giới lần nào, thế mà hễ nói là nhè chỗ trọng tâm để chêm tiếng Anh vô. Nghĩ lại, cũng thiệt phúc đức vì Sói không có cái tật này, tôi chả dám tưởng tượng cái cảnh cậu ta nói chuyện với tôi bằng tiếng Việt pha một nửa tiếng Hàn. Hê hê...

4. Tôi nhận ra cậu bạn của mình thật đáng yêu, khi có lần ghé instagram của cậu ấy, tôi thấy một cô bé cứ hỏi (có phần hơi quá nhiều) về việc khi nào cậu ấy trở về Hàn, và bắt cậu ấy hứa không được ở Aus quá lâu. Tôi biết cậu bạn tôi không vui về điều này, nhưng cậu ấy vẫn đáp lại: "Được rồi, mình sẽ về nước ngay khi có thể, cún con ạ!". Tôi luôn có loại cảm giác gần như xúc động mỗi khi thấy mấy bạn nam tỏ ra nhã nhặn và lịch thiệp đối với các cô gái. Con gái, dù bề ngoài xấu hay đẹp, thì bên trong người họ vẫn có chút gì đó ngoan hiền như một bông hoa cánh mỏng vậy, nên tôi nghĩ chả có lý do gì để không dịu dàng với họ cả, đó là một điều tốt.

5. Hôm nay tiếp tục tỏ vẻ trí thức nguy hiểm khi liệt kê vài cuốn sách mới, tôi đặt mua trên Nhã Nam, đáng đọc ra phết đấy (trong trường hợp có ai đó cũng muốn đọc như tôi): 
  • Những bài dã sử Việt - Tạ Chí Đại Trường
  • Thần người và đất Việt - (cũng của cái vị ở trên)
  • Việt Nam phong tục - Phan Kế Bính
  • Sống hạnh phúc - Howard C. Cutler (nghe tựa đề sến sẩm vậy thôi nhưng cuốn này toàn những quan điểm hay ho của vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 14, rất tuyệt, tôi là fan của ông này trên Twitter)
  • Nhím thanh lịch - Muriel Barbery (hay đừng hỏi)